“Ha ha, Hàn Tô cũng chỉ có như vậy, nhà họ Lâm trong tay các anh thì thật sự suy tàn... Các anh còn có cao thủ nào không, cứ việc tìm đến đây, nếu như hôm nay ngay cả chúng tôi mà cũng không đối phó được, vậy các anh cũng không xứng đáng để thầy Lâm Kiệt đích thân trở về nước, chúng tôi chỉ có thể thu dọn toàn bộ nhà họ Lâm.”
Sau khi người trung niên chiến thắng, ông ta nói một cách ngạo mạn với tinh thần phấn chấn.
Sắc mặt của Lâm Bản Thanh hết sức lạnh lùng, cô ấy cắn chặt răng, nhưng lúc này cô ấy cảm thấy vô cùng bất lực, ngay cả Hàn Tô cũng thất bại rồi, nhà họ Lâm còn có ai có thể đối phó với người trung niên này chứ?
“Cũng không biết Tiêu Sách, anh ấy có làm được không.”
Đột nhiên Lâm Bán Thanh nghĩ đến Tiêu Sách, sau đó lắc đầu, trong lòng cô ấy, Tiêu Sách quả thực rất lợi hại, nhưng anh sẽ không lợi hại hơn Hàn Tô.
Bây giờ Hàn Tô cũng thất bại rồi, sợ rằng nếu Tiêu Sách ở đây thì anh cũng sẽ có kết quả như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Bán Thanh phát hiện rằng điện thoại của mình đột nhiên reo lên, bây giờ cô ấy vốn không muốn nghe máy, nhưng do dự một hồi lâu thì cô ấy cũng lấy điện thoại ra và vô cùng ngạc nhiên khi thấy người gọi đến chính là Tiêu Sách...
Tiêu Sách nghĩ đến mối quan hệ của anh và Lâm Bán Thanh khá tốt, vì vậy nể mặt Lâm Bán Thanh, đối mặt với những vệ sĩ do Lâm Mặc đưa tới, Tiêu Sách ra tay không hề tàn nhẫn.
Nếu không, với thực lực của Tiêu Sách, những vệ sĩ đó mà Lâm Mặc mang theo, sớm đã bị anh thu dọn sạch sẽ rồi.
Nhưng anh không ra tay mạnh, ngược lại khiến Lâm Mặc cảm thấy thực lực của anh chỉ đến vậy, anh ta ra lệnh cho vệ sĩ của mình nhanh chóng giải quyết anh, dạy cho một bài học.
Lâm Mặc là con đời thứ ba của nhà họ Lâm, về cơ bản cảm thấy vị trí của
mình cao hơn các cậu ấm ở thành phố Giang Lăng, tuy không dám trèo cao với bốn người đẹp ở Giang Lăng nhưng tầm nhìn cũng rất cao.
Còn Ôn Liễu sinh ra trong một gia tộc nhỏ, nhưng bất luận là về ngoại hình hay nhan sắc, cô ấy vẫn cảm thấy mình đứng đầu thành phố Giang Lăng, chỉ kém hơn bốn người đẹp ở Giang Lăng một chút mà thôi.
Vì vậy, Lâm Mặc rất thích Ôn Liễu.
Mà kiêu ngạo, anh ta cũng cảm thấy chỉ cần tung ra tin tức mình thích Ôn Liễu, chẳng phải Ôn Liễu sẽ chủ động tiến đến ôm ấp anh ta sao?
Bố của Ôn Liễu, không phải sẽ chủ động đem Ôn Liễu tặng cho anh ta sao?
Trong mắt anh ta, Ôn Liệu đã là vật trong lòng bàn tay anh ta, việc có được Ôn Liễu hay không chỉ là chuyện sớm muộn, toàn bộ thành phố Giang Lăng, sẽ không có ai dám làm tình địch với anh ta.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu Sách cứ xông ra!
Hành vi thân mật của Ôn Liễu với Tiêu Sách khiến anh ta rất tức giận. Ngoài ra, Tiêu Sách còn ngông cuồng đánh đám cậu ấm Từ Huy, Lý Lâm khiến anh ta tức giận, vậy nên mới đem vệ sĩ đến đây, hung hăng muốn xử lý Tiêu Sách, hơn nữa còn nhận việc này nói cho Ôn Liễu biết, Tiêu Sách không đủ tư cách để so sánh với anh ta!
Anh ta muốn hạ nhục Tiêu Sách trước mặt mọi người, đánh tiêu Sách thành một con chó chết!
Vì vậy, khi thấy vệ sĩ của mình không xử lý được Tiêu Sách, mặc dù có lợi thế nhưng anh ta đột nhiên có chút bất mãn và thúc giục vệ sĩ ra tay mạnh hơn.
Điều này đương nhiên đã chọc giận Tiêu Sách.
Nể mặt Lâm Bán Thanh, anh không ra tay tàn nhẫn là tốt lắm rồi, nhưng Lâm Mặc lại bắt vệ sĩ ra tay với anh càng tàn nhẫn hơn?
Nếu đã như vậy, vậy thì không cần nương tay nữa!