Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 347: “Không chịu nổi một đòn!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hừ! Chẳng qua là thắng một trận mà thôi, thắng hay thua vẫn còn sớm lắm!” 
“Ha ha, vậy thì tiếp tục thôi.” 
Vẻ mặt Vưu Bằng vô cùng bình tĩnh, không hề lo lắng gì. Người đàn ông da đen cũng không 
lui xuống, mà khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm Long Ngũ, xoa xoa ngón tay. 
“Dám tổn thương đến Long Thất, tôi đến quyết đấu với ông!” Long Ngũ cũng không lui xuống, mà lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông da đen. 
“Cậu... cũng không được.” 
Người đàn ông da đen bày ra vẻ mặt trêu chọc, giơ một ngón tay ra rồi lắc lắc, nói rằng. 
“Được hay không, đợi lát nữa ông sẽ biết!” Long Ngũ hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên ra tay. Hiển nhiên chuyện Long Thất bị thương đã khiến anh ta tức giận, vừa ra tay đã dùng sức. 
Lâm Bản Thanh cũng nhìn chằm chằm tình hình trong trận. Ngoài Hàn Tô ra, Long Ngũ chính là người mạnh nhất của nhà họ Lâm. Nếu như ngay cả Long Ngũ cũng thua, Lâm Bán Thanh biết hôm nay khó rồi. 
Lâm Bán Thanh nhìn một lúc, thấy Long Ngủ không hề rơi vào thế yếu, trong lúc giao đấu nhanh vài chiếu với người đàn ông da đen, mỗi người đều có tiến lùi, mày liễu của cô ấy lập tức nhíu lại. 
Long Ngữ không rơi vào thế yếu, nhưng cũng không chiếm ưu thế! 
Lâm Bản Thanh liếc nhìn bốn người đàn ông khác sau lưng Vưu Chính, đầu mày nhíu ngày càng chặt. Vẻ mặt của bốn người đó bình thản, nói chuyện với nhau, giống như là trận đánh trên sân không hề thu hút nổi sự chú ý của bọn họ. 
Lâm Bản Thanh không thể không hoài nghi, bốn người đó còn lợi hại hơn người đàn ông da den! 
“Ha ha, thực lực không tệ. Không ngờ một thành phố Giang Lăng nho nhỏ cũng có một hai người không tệ. Nhưng chỉ dựa vào thực lực của cậu mà muốn thắng tôi, thì vĩnh viễn cũng không thể!” 
Người đàn ông da đen đầm Long Ngũ một quyền, mỗi người thối lui, cười nói. 
Long Ngũ gác tay sau lưng, khe khẽ run rẩy, lạnh lùng nói: “Nói khoác mà không biết ngượng, tôi xem ông làm sao thắng được tôi!” 
“Ha ha, nếu cậu đã muốn xem, vậy thì tôi sẽ cho cậu thấy. Nhìn cho kỹ..” Nói xong, người đàn ông da đen lại lao nhanh về phía Long Ngũ. 
Ông ta đấm một quyền. Long Ngũ vẫn giống như trước đó, nghĩ cũng không nghĩ đã tiến lên nghênh đón. 
Nhưng trong nháy mắt, anh ta cảm thấy có chút không đúng. Lúc này, nụ cười lạnh trên mặt người đàn ông da đen khiến anh ta cảm thấy tim đập nhanh vô cùng. Nhưng lúc này mũi tên đã rời đây cũng không thể quay đầu lại, anh ta cũng chỉ có thể bất chấp đấm ra một quyền. 
Ầm! 
Một tiếng nổ lớn kèm theo tiếng kêu đau đớn của Long Ngũ truyền ra. Trong lúc đó, cánh tay của Long Ngũ vặn vẹo thành một góc độ kỳ quái, cả người cũng bị văng ra. 
Mà vào lúc đó, toàn thân người đàn ông da đen giống như là phồng lên một vòng, sau khi đấm bay Long Ngũ mới nhanh chóng hồi phục lại bình thường. 
“Không chịu nổi một đòn!” 
Người đàn ông da đen cười lạnh, nhìn Long Ngũ ngã trên đất. Lần này ông ta không có đuổi theo hạ độc thủ nữa. Dường như cú đánh vừa rồi cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của ông ta. 
Lâm Bản Thanh, Lâm Vân và những người họ Lâm nhìn thấy Long Ngũ thua thì lập tức tối sầm mặt. 
“Cô Lâm Bán Thanh, trận này lại là chúng tôi thắng...” Vưu Bằng vừa cười vừa nói, nhìn Lâm Bản Thanh đang có sắc mặt vô cùng khó coi với vẻ trêu tức. 
Lâm Bán Thanh hừ lạnh một tiếng, không nói gì, cho người qua đỡ Long Ngũ về. 
“Trận thứ ba, nhà họ Lâm các người cứ ai ra?” Vưu Bằng thản nhiên nói. 
Lâm Bán Thanh nhìn mấy vệ sĩ sau lưng bố mình. Có thể thấy rõ vẻ nghiêm trọng, thậm chí là sự sợ hãi và thối lui trong mắt những người đó, lập tức tâm tình của cô ấy trở nên nặng nề hơn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.