Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 345: “Có thể nó được sao!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Long Thất bay lùi về sau. Người đàn ông da đen không đuổi theo, mà nhìn cô ta bằng vẻ mặt hờ hững. 
Nỗi kinh hoàng trong mắt Long Thất chưa tan. Cô ta mạnh mẽ áp chế máu tươi đã dâng trào đến cổ họng, nhìn người đàn ông da đen một cách khó tin, tay phải gác ra sau lưng, khe khẽ run rẩy. 
IL 
“Nếu như có chỉ có chút thực lực này, vậy thì không cần nắm chiêu, ba chiêu là đủ rồi.” 
Người đàn ông da đen nhếch miệng cười. Nhưng lúc này nhà họ Lâm đã không còn ai dám nói ông ta ngông cuồng nữa. Chỉ một lần giao đấu, Long Thất lại bị thiệt lớn. 
Đừng thấy Long Thật là một đứa con gái, hơn nữa còn là một cô gái có tuổi tác không lớn. Nhưng trong nhà họ Lâm, thực lực của cô ta tuyệt đối là một trong những cao thủ hàng đầu. 
Có thể vững vàng thắng Long Thất, cũng chỉ có đệ nhất cao thủ Hàn Tô của nhà họ Lâm, và cả Long Ngũ. 
Cho dù là những vệ sĩ khác bên cạnh Lâm Vân, trên cơ bản cũng chỉ tương đương với thực lực của cô ta, cho dù thực lực tổng thể mạnh hơn cô ta một chút, nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều. 
Mà người có thể khiến Long Thất chịu thiệt trong một chiều... 
Cả nhà họ Lâm, e là cũng chỉ có Hàn Tô có thực lực này. Cho dù là Long Ngũ, cũng không thể làm được. 
Đương nhiên, đây cũng là vì Long Thất quá quen thuộc với Long Ngũ, nhưng lại quá xa lạ với người đàn ông da đen, bằng không cô ta cũng sẽ không bị thương khi đối đầu với ông ta. 
Nhưng cho dù như vậy, người đàn ông da đen cũng đã đủ đáng sợ rồi. 
“Thắng thua còn chưa biết, bây giờ kiêu ngạo còn quá sớm rồi đấy!” Cuối cùng Long Thất cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói với người đàn ông da đen, trên người lại lần nữa tràn đầy ý chỉ chiến đấu. 
Điều này làm cho Lâm Bán Thanh và Long Ngũ đang lo lắng cho cô ta lập tức thở phào một hoi. 
“Long Thất! Cẩn thận, nếu như không làm được, không cần miễn cưỡng.” 
Lâm Bán Thanh mở miệng nói. Long Thất và Long Ngũ là vệ sĩ thân cận của cô ấy, tình cảm vô cùng tốt. Lâm Bán Thanh không hy vọng Long Thất vì một trận đấu mà bị thương. 
“Cô chủ yên tâm.” 
Long Thất trả lời lại một câu, sau đó nhìn người đàn ông da đen một cách nghiêm trọng, bày ra tư thế phòng ngự. 
Chỉ so về sức mạnh thì Long Thất biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông da đen. Đừng nói là cô ta, cho dù là Long Ngũ, trên phương diện sức mạnh, sợ là cũng không bằng. 
Nhưng thắng thua, không chỉ quyết định bởi sức mạnh! 
Cô ta tin rằng, chỉ cần không cứng chọi cứng với người đàn ông da đen, linh hoạt đổi phỏ, chưa chắc cô ta sẽ thua, càng không thể bị người đàn ông da đen đánh bại trong ba chiều. 
Thấy Long Thất đã bày tư thế xong, người đàn ông da đen lại lần nữa cười nhếch mép. 
“Chuẩn bị xong chưa? Tôi bắt đầu tấn công đây.” 
Nói xong, người đàn ông da đen chủ động tấn công. Ông ta đạp hai chân, lập tức xông tới như tên rời khỏi dây cung, chớp mắt đã đến trước mặt Long Thất. 
“Nhanh vậy!” 
Long Thất kinh ngạc. Không ngờ rằng người đàn ông da đen không chỉ có sức mạnh lớn, tốc độ cũng nhanh như vậy. Cũng may là cô ta vẫn luôn phòng bị, lập tức nghiêng mình qua một bên né đi. 
“Có thể nó được sao!” 
Người đàn ông da đen cười lạnh, trở tay bắt lấy cánh tay Long Thất. Long Thất lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn, giống như muốn vặn gay cả cánh tay cô ta. 
Long Thất biến sắc. Ngay thời điểm mấu chốt, cô ta đã mạnh mũi chân về phía bộ phận quan trọng dưới bụng dưới của người đàn ông da đen. 
Sắc mặt của người đàn ông da đen chợt thay đổi. Nếu như ông ta không tránh đi, chắc chắn có thể vặn gãy cánh tay Long Thất, khiến Long Thất mất sức chiến đấu, giành chiến thắng trận này. 
Nhưng bản thân ông ta cũng có nguy cơ bị Long Thất đá nát trứng. 
Người đàn ông da đen đang chiếm ưu thế tuyệt đối, tự tin có nhiều cơ hội đánh bại Long Thất, đương nhiên không bằng lòng mạo hiểm. Ông ta lập tức buông Long Thất ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.