*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mặc cuồng ngạo nói xong, sắc mặt Ôn Liễu đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
Cô không thể ngờ, Lâm Mặc vừa đến đã khai đao với cô ấy, cô hiểu rõ, lời Lâm Mặc nói ra mặc dù không đại diện cho nhà họ Lâm nhưng cũng đủ dồn nhà họ Ôn vào đường cùng rồi.
Nếu như đắc tội Lâm Mặc và nhà họ Lâm, họ sẽ vạch rõ giới hạn với gia đình cô, thậm chí là giậu đổ bìm leo.
Công việc kinh doanh của nhà cô ấy căn bản là bấp bênh không ổn định rồi, khó có thể duy trì, lúc này lời nói của Lâm Mặc quả thực đã phán tử hình cho việc kinh doanh của nhà cô, sắc mặt Ôn Liễu bỗng trở nên trắng bệch.
Mà những người xung quanh cũng dùng vẻ mặt trêu tức và thương hại nhìn Ôn Liễu.
Đặc biệt là Dư Vi, vẻ mặt lúc này càng hả hê hơn, trước đó nhìn thấy Tiêu Sách chơi trội, cô ta đã rất khó chịu rồi, lúc này nhìn thấy Lâm Mặc gây khó dễ bọn họ, sắc mặt Ôn Liễu trắng bệch, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Mà lúc này, căn bản không có ai đứng ra nói đỡ cho Ôn Liễu.
“Cậu Lâm Mặc, còn có thằng nhóc này nữa, anh ta quấy rối tiệc tối của Hội thương mại Giang Lăng, đừng để anh ta đi khỏi đây!” Lúc này, vẻ mặt Dư Vi căm giận nói.
Lâm Mặc nghe thấy vậy thì cười nhạt: “Đương nhiên, quấy rối tiệc tối của Hội thương mại Giang Lăng, hôm nay nhất định phải nằm mà đi ra ngoài!”
Anh ta nói xong, nhất thời tất cả mọi người dùng vẻ mặt thương hại nhìn Tiêu Sách, trong mắt bọn họ, bất luận Tiêu Sách có đánh nhau giỏi như thế nào, chọc giận Lâm Mặc của nhà
họ Lâm, Tiêu Sách sẽ rất thê thảm.
Mặc dù Hội thương mại Giang Lăng có ba gia tộc lớn đứng đầu nhưng chỉ có nhà họ Lâm, dốc lòng phát triển ở thành phố Giang Lăng, cho nên thế lực ở thành phố Giang Lăng không thể nghi ngờ, nhà họ Lâm là mạnh nhất.
So với Lâm Mặc, đám cậu ấm Từ Huy, Lý Lâm mãi mãi không thể sánh bằng.
Mà lúc này Tiêu Sách cười nhạt, quét mắt nhìn vẻ mặt kiêu căng của Lâm Mặc, đột nhiên cất bước đi về phía anh ta.
Thấy Tiêu Sách đi về phía mình, khóe miệng Lâm Mặc nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Vệ sĩ phía sau anh ta muốn tiến lên, nhưng Lâm Mặc lại phất tay để bọn họ lui ra sau, kiêu ngạo nói: “Muốn xin tôi bỏ qua cho anh sao? Cũng không phải là không thể chỉ cần anh.”
“Bốp!”
Không đợi Lâm Mặc nói xong, một cái tát nặng nề vang lên.
Chỉ thấy Tiêu Sách nâng tay lên hạ tay xuống, hành động dứt khoát, lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đột nhiên một cái tát nặng nề đánh trên mặt Lâm Mặc.
Lâm Mặc vốn đang ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu căng, nhất thời bị đánh một cái, cả người lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Anh ta lấy tay bụm mặt, ánh mắt trừng trừng, khó tin nhìn Tiêu Sách, thật không nhờ Tiêu Sách lại dám trực tiếp ra tay đánh anh ta.
Không chỉ Lâm Mặc cảm thấy khó tin mà tất cả những người có mặt tại đây cũng cảm thấy như vậy, lúc này nhìn thấy hành động của Tiêu Sách cũng bị dọa đến ngày người.
Rất nhiều người “hừm” hít vào một hơi lạnh, chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt, ngơ ngác nhìn Tiêu Sách và Lâm Mặc, trong lòng biết rõ, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
Lâm Mặc bị Tiêu Sách đánh rồi!
Cho dù Tiêu Sách trước đó tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, cuồng vọng dường như không để đảm người Từ Huy, Lý Lâm vào mắt, dám ở trên đài khiêu khích tất cả mọi người, nhưng ai cũng không có ngờ tới, lúc đối diện với Lâm Mặc, Tiêu Sách lại dám trực tiếp ra tay, cho Lâm Mặc một cái bạt tai.
Cái tát kia không chỉ đánh vào mặt Lâm Mặc mà còn đánh vào lòng của tất cả mọi người, khiến tim bọn họ đều vọt đến cuống họng.