"Hừ, cho dù là ai gây chuyện trước thì cũng vậy, tóm lại là bây giờ tên nhóc mà còn mang đến chọc người khác tức giận rồi! Từ Huy, Lý Lâm, có tên nào mà không phải là cậu ấm tiếng tăm lẫy lừng của thương hội ở Giang Lăng chứ, thế lực ở sau lưng bọn họ còn mạnh hơn cả bố con đó, tên nhóc đó chọc vào bọn họ, sau này còn sống được ở thành phố Giang Lăng sao hả?"
"Bố, con nói rồi anh Tiếu Sách không phải là người chủ động gây chuyện, con phải mau qua đó, là con đưa anh Tiêu Sách đến, con không thể đứng xem nhiều người như vậy ức hiếp mình anh Tiêu Sách được." Ôn Liễu vội vàng nói.
"Hừ, không được đi! Chính là vì tên nhóc đó là do con đưa tới nên con mới gây ra phiền phức cho bố đó con biết không hả! Người mà tên nhóc đó chọc vào, không có ai là người mà bố con động vào nồi, bây giờ con phải giữ khoảng cách, vạch rõ giới hạn với cậu ta, nếu không thì sau này bố con cũng không thể lăn lộn trong thương hội ở Giang Lăng nữa!"
Ôn Gia Phàm cau mày nói, vô cùng đau đầu.
Advertisement
Vốn dĩ ông ấy nghe nói Lâm Huy của nhà họ Lâm hình như cũng có ý với con gái mình, bèn nghĩ tìm một cơ hội tác hợp cho hai đứa tại buổi tiệc tối này.
Nếu con gái có gả vào nhà họ Lâm, cho dù Lâm Mặc không phải là dòng chính của nhà họ Lâm thì cũng đủ để coi là trèo cao, chút khó khăn kia của công ty ông ấy cũng có thể giải quyết dễ dàng rồi.
Nhưng ông ấy lại không ngờ con gái lại vô cùng kháng cự, thế mà lại đưa một người bạn trai" đến đây.
Ôn Gia Phàm vốn dĩ đã không hài lòng lắm với người bạn trai" mà con gái tìm được, bây giờ đối phương còn tạo ra cái phiền phức lớn như vậy, ông ấy càng không hài lòng hơn.
Nhưng nghĩ đến những người mà "bạn trai" của con gái chọc vào kia, Ôn Gia Phàm cảm thấy tê cả da đầu.
Chọn bừa một người trong đám người này ông ấy còn không động vào được, thế mà Tiêu Sách kia thì hay rồi, động một phát vào cả đám luôn, nếu bây giờ con gái mình đi qua đó đứng bên cạnh Tiêu Sách thì chẳng phải là mọi người sẽ cho rằng ông ấy với Tiêu Sách là cùng một phe à? Thế thì sau này ông ấy còn lăn lộn nổi ở thành phố Giang Lăng à?
Vậy nên cho dù là thế nào thì Ôn Gia Phàm cũng phải cản con gái lại!
“Bố, anh Tiêu Sách là người con đưa đến, bây giờ anh ấy gặp phải phiền phức, con phải đi qua đó!" Ôn Liễu gấp gáp nói.
Ôn Gia Phàm nghiêm khắc nói: "Không được đi! Hừ, tuy rằng bố và mẹ con đều đã nói là tôn trọng lựa chọn của con, thế nhưng cũng phải xem người con chọn là người như thế nào, tên nhóc đó gây ra nhiều chuyện quá, không hợp với con đầu! Nếu con và cậu ta ở bên nhau, nhà họ Ôn chúng ta cũng không đủ để cậu ta giày vò đầu, vậy nên con hãy chia tay với cậu ta đi!"
"Bố!"
"Bố nói không được đi, con nghe không hiểu à? Con gái, con vẫn luôn rất hiểu chuyện, con cũng biết tình hình bây giờ của nhà mình mà, nếu chỉ chọc vào Từ Huy thì không sao, bố ra xin lỗi người ta thì còn có thể gánh vác được. Nhưng lại chọc vào cả nhà họ Từ, nhà họ Vương, vậy thì nhà họ Ôn chúng ta ngày mai có thể lập tức phá sản luôn đấy con!"
"Tên nhóc đó không biết trời cao đất dày, vừa kiêu căng lại vừa phô trương, một lúc mà chọc vào nhiều người như vậy, con phải phủi sạch quan hệ với cậu ta, nếu không thì chính là khiến cho việc buôn bán của nhà chúng ta bị phá sản đó!".
Ôn Gia Phàm nghiêm trọng nói, những lời này không phải để dọa Ôn Liễu mà là nói sự thật.
Ông ấy tin tưởng với sự hiểu chuyện từ trước đến giờ của con gái thì chắc chắn sẽ hiểu đạo lý này, nhưng đáng tiếc là ông ấy đã coi thường tình cảm của Ôn Liễu đối với Tiêu Sách rồi.
Nghe thấy lời của bố, Ôn Liễu cắn chặt bờ môi, trong mắt đều là sự giãy giụa.