Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 329: “Đồ vô dụng!”




“Đang ở đằng sau cậu đấy, đồ ngu!”. 
Một tiếng hét lớn truyền đến, nhưng đã muộn rồi, Tiểu Kiệt bỗng chốc cảm thấy khuỷu chân mình bị đạp một cái từ đằng sau, mặc dù không dùng nhiều sức lắm, nhưng nơi khuỷu chân đó bị tấn công, cậu ta bỗng chốc không chịu được, lập tức cong hai chân lại, đầu gối nặng nề quỳ xuống. 
Hai đầu gối quỳ trên sàn nhà cứng rắn, đột nhiên khiến Tiểu Kiệt đau đến kêu thê thảm một tiếng. 
Nhưng không đợi cậu ta kêu xong, cậu ta đã đã cảm thấy cơ thể mình bị đạp lên liên tục, Tiêu Sách đạp hết lần này đến lần khác lên người, lên sau lưng, và cả sau đầu cậu ta. 
Cả người Tiểu Kiệt đều ngây ra, cậu ta muốn kiên trì đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng dậy, cậu ta lại bị đạp mạnh một cước, làm gì còn đứng dậy nổi nữa. 
Cả hội trường đột nhiên rơi vào bầu không khí im lặng, chỉ còn lại tiếng giẫm đạp. 
Thật là thê thảm! 
Mặt Tiêu Sách nở nụ cười, vốn dĩ anh đã cảm thấy mình không diễn tiếp được nữa, dù sao sự may mắn của anh cũng không thể nào lặp đi lặp lại được, như vậy nhất định sẽ bị nghi ngờ. 
Vì vậy, anh chuẩn bị nhẹ nhàng đánh bại tên nhóc Tiểu Kiệt này, sau đó rút lui. 
Nhưng anh không ngờ, tên nhóc Tiểu Kiệt này lại hoàn toàn không hề có kinh nghiệm chiến đấu, thế mà lại chặn hai nắm tay của mình ở trước tầm nhìn, còn lắc lư qua lại. 
Làm sao Tiêu Sách có thể bỏ qua một cơ hội tốt thế này, đột nhiên anh lén lút chạy ra phía sau cậu ra, đạp cậu ta một cái. 
Một cú đạp lén, kết thúc trận chiến! 
Trong mắt người khác, đây hoàn toàn là do Tiểu Kiệt quá ngu ngốc. Rõ ràng thực lực của Tiêu Sách chẳng ra sao, lần này cũng không phải do may mắn, nhưng lại gặp được một đối thủ ngu ngốc, sao có thể không thắng được chứ? 
Lúc này, Lý Lâm trước đó đã đồng ý trả tiền đặt cược cho Tiểu Kiệt tức đến cơ thể phát run, 
chỉ trong thời gian chớp mắt, hai trăm vạn đã bay mất, cho dù anh ta không thiếu tiền thì trong lòng cũng rất không vui. 
“Đồ vô dụng!” 
Lý Lâm mắng thẳng ra khỏi miệng, hận không thể tự mình đi lên, đạp Tiểu Kiệt hại củ thay cho Tiêu Sách. 
“Ha ha, thật là ngại quá, tôi lại thẳng rồi, các người cũng thật vô dụng quá, như vậy không phải là đang tặng tiền cho tôi sao? Tôi đã thắng đến hơi ngại ngùng rồi, nhưng tiền thì vẫn phải đưa, anh sẽ không nuốt lời chứ? Tất cả mọi người đều đã nghe thấy anh nói là muốn trả tiền đặt cược thay cho cậu ta rồi.” 
Tiêu Sách cười ha ha nói, hai tay chống lên eo, một chân đạp lên đầu của Tiểu Kiệt, nhìn Lý Lâm. 
Khóe môi Lý Lâm run lên từng trận, rất muốn nuốt lời rồi bỏ đi, nhưng nhiều người đều đã nhìn thấy và nghe thấy lời anh ta nói trước đó, anh ta thật sự không thể nào không nhận. 
Anh ta chỉ đành mở miệng nói: “Hừ! Chỉ là hai trăm vạn thôi mà, Lý Lâm tôi sẽ không đưa sao? Cứ tạm thời để ở chỗ anh trước, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ thắng về lại!” 
Nói xong, Lý Lâm quả nhiên lề mề chuyển hai trăm vạn cho Tiêu Sách. 
Đến bây giờ, Tiêu Sách đã liên tục đánh thắng ba người Từ Huy, Phạm Hưng và Tiểu Kiệt, đã thắng sáu trăm vạn rồi, việc này khiến cho giá trị của Tiêu Sách trực tiếp tăng lên gấp ba lần. 
Mặt mày Tiêu Sách rạng rỡ, cảm thấy mình đến đây quả thật là quá thông minh rồi, tiền của đám phú nhị đại này thật là dễ lừa. 
Anh cất tiền, lại tiếp tục nhìn đám người dưới đài một cách kiêu căng, ngạo mạn nói: “Các người thật là chẳng được chút nào, tôi còn chưa cảm thấy đã nữa, còn có ai muốn khiêu chiến tôi nữa không? Nếu không còn thì tôi đi đây? Thắng sáu trăm vạn, còn có thể nhìn thấy gương mặt hậm hực của các người, tôi thật sự rất vui”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.