Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 322: “Cô muốn ăn đòn rồi!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Chưa đến mức đổi ý, nhưng tôi nghĩ đã lên võ đài 
rồi, nếu không cược tiền thì cũng chẳng có ý nghĩa gì...” 
Từ Huy nghe vậy lập tức mở miệng nói: “Hả? Anh muốn cược bao nhiêu?” 
Tiêu Sách thản nhiên nói: “Cậu là cậu chủ của tập đoàn Cảnh Vinh, nếu cược 
ít quá thì chẳng phải là một loại sỉ nhục đối với cậu sao? Hai là cược hai trăm vạn đi, hai trăm vạn là có thêm động lực rồi.” 
“Hai trăm vạn!” Từ Huy nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi. 
Tuy là con trai cả của tập đoàn Cảnh Vinh, có thể được coi là một trong những câu chủ giàu có nhất ở thành phố Giang Lăng, nhưng hai trăm vạn cũng không phải con số nhỏ, trong lúc nhất thời anh ta đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Sách. 
Anh ta đang nghĩ, liệu Tiêu Sách thực sự đang nắm chắc phần thắng hay chỉ đang đánh lừa anh ta! 
Nhưng anh ta không thể nhìn ra được gì từ khuôn mặt của Tiêu Sách, vẻ mặt của Tiêu Sách rất bình tĩnh, giống như anh ta muốn đặt cược hay không là tùy anh ta, Tiêu Sách không quan tâm, điều này làm Từ Huy cảm thấy không đúng lắm. 
"Thế nào, cậu Từ, ngay cả hai trăm vạn cậu cũng không dám đặt cược sao? Vậy thì thôi vậy." Tiêu Sách nói. 
Anh nói xong, đám người đang xem náo nhiệt đột nhiên thấp giọng bàn tán, những lời bàn tán này lọt vào tai Từ Huy, tuy không phải là châm biếm anh ta, nhưng cũng khiến sắc mặt Từ Huy trở nên khó coi. 
Anh ta khịt mũi lạnh lùng nói: "Nếu anh đã muốn đưa tiền cho tôi, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tuy rằng chỉ có hai trăm vạn, nhưng cũng đủ để tôi mua một sợi dây chuyền cho Dư Vi." 
Anh ta nói xong, người hạnh phúc nhất chính là Dư Vi. 
Đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tự hào và yêu thích nhìn Từ Huy, trong khi những người phụ nữ khác xung quanh đều lộ ra vẻ ghen tị. 
“Dư Vi, Từ Huy tốt với cô quá. Nếu người yêu tôi tốt với tôi như vậy, muốn tôi làm tư thế nào tôi cũng chấp nhận!”. 
“Ha ha, cho dù người yêu cô không tốt với cô, không phải cô cũng cam lòng làm bất cứ tư thế nào hay sao? Cô chính là một tiểu tạo hóa, vì vậy cũng đừng ghen tị với Dư Vi người ta." 
“Cô muốn ăn đòn rồi!” 
Tiêu Sách nghe Từ Huy đồng ý thì trên mặt cũng lộ ra sự vui vẻ. 
Vào lúc này, cuối cùng anh cũng bắt đầu cảm thấy việc đồng ý với Ôn Liễu đến tham dự bữa tiệc của Hội thương mại Giang Lăng là việc đúng đắn, vì anh sẽ có thể kiếm thêm tiền. 
Anh chậm rãi bước lên võ đài, cởi áo vét ra. 
Mặc dù đây chỉ là một bộ đồ vest bình thường, giá chưa đến một nghìn tệ, nhưng dù sao cũng là quần áo mới, Tiêu Sách không muốn làm bẩn bộ quần áo mới của mình. 
Anh cũng không lo lắng sau khi anh đánh thắng Từ Huy sẽ không đưa tiền cược cho anh. Dù sao thì vào lúc này ở dưới võ đài, hơn một nửa thành viên của Hội thương mại Giang Lăng là phú nhị đại, chẳng khác nào phú nhị đại của cả thành phố Giang Lăng đều tập trung ở đây, Từ Huy sẽ không vì hai trăm vạn mà khiến bản thân mất mặt với nhiều người như vậy. 
Một khi tin này truyền ra ngoài, đó không chỉ là chuyện mất mặt nữa. 
Suy cho cùng thì cho dù anh ta không biết xấu hổ, nhưng cũng phải giữ thể diện cho bố anh ta, trong kinh doanh quan trọng nhất chính là chữ tín, nếu Từ Huy dám lật lọng thì sau này còn ai dám làm ăn với tập đoàn Cảnh Vinh nữa? 
Sau khi khởi động tay chân, Tiêu Sách ra hiệu rằng Từ Huy có thể bắt đầu. 
Vẻ mặt Từ Huy trông có vẻ rất kiêu ngạo, đánh nhau đối với anh ta chỉ là một chuyện nhỏ, dù có đánh nhau, anh ta cũng cảm thấy bản thân sẽ thắng. 
Bởi vì anh ta đã từng nhận được sự hướng dẫn riêng từ một võ sư Taekwondo. 
Dù chưa học qua cấp bậc nào, nhưng theo võ sư Taekwondo đó thì thực lực của anh ta ít nhất cũng cao tới đại đen, tức là khả năng thực chiến của anh ta chỉ kém hơn một chút. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.