Nói xong, Ôn Liễu nhướn mày: “Tuy rằng nhà em cũng thuộc thương hội Giang Lăng, nhưng chỉ là thành viên bình thường, giống như nhà họ Lâm phát triển ở đây, nhà họ Tô phát triển ở Hoa Bắc, nhà họa Vưu phát triển ở nước ngoài, mới là những gia tộc đứng đầu thương hội Giang Lăng, những người trong gia tộc này đều không thể chọc vào.”
“Lâm Mặc kia là đời thứ ba nhà họ Lâm, có điều tôi không quen hắn, cũng không có chút quan hệ nào, em không thích anh ta, anh Tiêu Sách anh đừng hiểu lầm.”
Ôn Liễu nhìn Tiêu Sách nói, giống như đang giải thích.
Tiêu Sách chợt cười nhạt: “Yên tâm đi, tôi đương nhiên biết cô không có quan hệ gì với Lâm Huy, sau này nếu Lâm Huy quấn lấy cô, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ dẹp hắn giúp cô.”
“Anh Tiêu Sách, Lâm Huy là người nhà họ Lâm... Bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa, em cảm thấy Dư Vi chắc chắn không cam lòng bỏ qua, chắc chắn sẽ tìm cách báo thù anh, cũng sẽ kêu bố cô ta gây sức ép với bố em, em phải mau nói chuyện này cho bố em, để ông sớm có sự chuẩn bị.”
Trong lúc nói chuyện hai người đã lên đến tầng cao nhất của khách sạn Fila.
Tuy rằng tiệc tối thương mại này được cử hành trên tầng cao nhất, nhưng thực ra cũng không phải ở cùng một hội trường, mà chia hội trường làm hai phần.
Hội trường chính là nơi gặp gỡ của những thương gia địa phương ở thành phố Giang Lăng, phần còn lại của hội trường là nơi gặp gỡ của những thế hệ sau, đều là những phú nhị đại.
Những người như Ôn Liễu, Dư Vi chỉ có thể tham gia ở đây.
Dĩ nhiên, trong rất nhiều tình huống, họ vẫn được được những bậc cha chú trong gia đình dẫn lên lầu trên để mở mang tri thức, gặp gỡ vài người, tạo thêm vài mối quan hệ, chuẩn bị cho chuyện thừa kế của sau này.
Nhưng đám con cháu như bọn họ đều không nguyện ý đến hội trường chính.
Dù sao ở đó cũng toàn là những người thành công đã có tuổi, hỗ trợ nhau trong chuyện làm ăn, những người trẻ tuổi lại không thích không khí như vậy, còn không bằng ở hội trường phía sau tự do tự tại.
Trừ những phần đó ra, thực ra vẫn còn có hội trường thứ ba.
Những người đứng đầu của Hội thương mại Giang Lăng, trước khi chính thức bắt đầu khai mạc tiệc tối, tụ họp lại bàn bạc một chút, mà tham gia vào đó chỉ có nhà họ Lâm, nhà họ Tô, nhà họ Long, đây đều là những gia tộc đứng đầu hội thương mại Giang Lăng.
Những người khác như bố của Ôn Liễu, bố của Dư Vi đều chưa có tư cách tham gia.
Dù sao, cho dù cùng thuộc về một hội thương mại, sự phân chia tầng lớp vẫn còn tồn tại, bố của Ôn Liễu, đến tư cách hợp tác cùng nhà họ Lâm, nhà họ Tô, nhà họ Long còn chưa có.
Vốn dĩ Ôn Liễu và Tiêu Sách định sẽ hoạt động ở hội trường phía sau.
Nhưng Ôn Liễu lại vội vã giải thích tình cảnh của Dư Vi với bố mình, chỉ có thể để Tiêu Sách tạm thời đợi cô ấy ở hội trường phía sau, còn bản thân thì đi đến hội trường chính để tìm bố mình.
Tiêu Sách cũng không để ý, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Lúc này ở hội trường phía sau đã có rất nhiều người đến, toàn là những cậu chủ, cô chủ ở thành phố Giang Lăng, dường như chẳng có ai quen Tiêu Sách mà Tiêu Sách cũng không biết ai nên cũng chẳng ai chào hỏi anh.
Tiêu Sách quan sát những người này một lúc, nhưng rất nhanh đã mất đi hứng thú.
Trong mắt Tiêu Sách thì mấy người này chính là thủ khoa ngành đầu thai, sinh ra đã có những người bố tốt cực kỳ có bản lĩnh, không chừng đã tới được cả hội trường chính, ngồi cùng bàn với những bậc cha chú rồi.
Ở lại chỗ này, ít nhất thì tạm thời vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Vậy nên, Tiêu Sách cũng chẳng có ý muốn đi kết giao với ai, tự ngồi tại chỗ của mình.
Dĩ nhiên cho dù anh muốn đi kết giao thì chắc cũng không nhiều người sẽ để ý tới anh, không trực tiếp châm biếm như đối với Dư Vi là tốt rồi.
Rất nhanh, Tiêu Sách cũng thấy Dư Vi đi lên rồi.
Lúc này, bên cạnh cô ta còn có một thanh niên hơn ba mươi tuổi.
Dư Vi kéo cánh tay thanh niên đi xung quanh quan sát, lúc cô ta nhìn thấy Tiêu Sách đang ngồi ở một góc, ánh mắt lập tức toát ra vẻ căm ghét.