Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 297: Nhưng Anh Ta Không Phục!






Đây là...!đã vượt qua rồi?
Đám người thét chói tai, trong nháy mắt như bị bóp nghẹt ở cố, không gian trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Tất cả mọi người không ai nghĩ tới, xe của Tiêu Sách lại vượt qua nhẹ nhàng như vậy, dễ
dàng như vốn dĩ nên là như thế, lại giống như những hiệu ứng đặc biệt có trên phim.
"A! A!"
Sau đó là tiếng hét chói tai lớn hơn nữa, còn có người điên cuồng vỗ tay, trong mắt đều hiện lên vẻ kích động.
Phương Bác và Cổ Minh thấy Tiêu Sách không chỉ không lao xuống vách núi, còn dễ dàng vượt qua như vậy, lập tức cũng hưng phấn nhảy dựng lên, hét ầm lên cùng mọi người.
Mà cô gái kia, con người của cô cũng co rút mãnh liệt, không thể tin được nhìn lên màn hình.

Cô nắm chặt tay, hô hấp trở nên hơi dồn dập, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong mắt lại hiện lên một tia sáng, tựa như mang theo hy vọng.
Mà lúc này, kinh ngạc nhất không phải là cô, mà là Quản Trạch Nguyên đang theo sau Tiêu Sách.
"Điều này là không thể!"
Quản Trạch Nguyên trợn trừng mắt, nhịn không được cúi người về phía trước hét lên.
Lúc này, anh ta cũng lập tức phải đi qua khúc cua, vì một chút sơ ý này, suýt nữa đã chạy thẳng xuống vách núi, cũng may tốc độ của anh ta không nhanh, cuối cùng đã khống chế được nguy hiểm.
Nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể nhìn thấy đuôi xe Tiêu Sách.
Nếu lúc này anh ta liều lĩnh đuổi theo, dựa vào tính năng rất tốt của xe, có lẽ còn có một chút cơ hội đuổi kịp, nhưng anh ta dường như lại đang choáng váng, hoàn toàn quên mất việc đuổi theo.
"Điều này không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Mình hoa mắt ư? Hay là đồng hồ đo tốc độ của mình có vấn đề?"
Quản Trạch Nguyên chỉ lặp đi lặp lại mấy câu này, hoàn không tin Tiêu Sách lại có thể đi với tốc độ cao như vậy, vượt qua khúc của nguy hiểm nhất của đường núi vịnh Nanni.
Rất nhanh, Tiêu Sách và Quản Trạch Nguyên đã lần lượt vượt qua vạch đích.
Thành tích của Tiêu Sách là mười một phút năm tám giây, vượt qua thành tích tốt nhất mà năm đó Quản Trạch Nguyên đạt quán quân.
Còn Quản Trạch Nguyên vốn cũng có cơ hội đột phá thành tích tốt nhất của mình, lại vì thất thần ở phút cuối, chỉ được mười hai phút mười giây.
Tiêu Sách thắng!
Tuy rằng thành tích này, cách người phụ nữ trước đó đã chạy được mười phút hai sáu giây, chậm hơn khoảng chừng nửa phút, nhưng những người xem trận đấu này vẫn hò hét phấn khích với Tiêu Sách.

Tiêu Sách có chút hoang mang, không rõ bọn họ la hét cái gì, nhưng lúc này anh rất vui vẻ, bởi vì anh đã thắng, thắng Quản Trạch Nguyên hai trăm vạn!
Anh nở một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng rồi xuống xe, nhìn Quản Trạch Nguyên đỗ xe rồi vẫn còn ngồi ngẩn người, anh đi qua gõ vào cửa kính xe anh ta.
Quản Trạch Nguyên tỉnh lại sau một hồi thất thần, nhìn thấy Tiêu Sách ngoài cửa xe, nhất thời sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
"Anh thua rồi, thực hiện thỏa thuận đi." Tiêu Sách thản nhiên nói.
Quản Trạch Nguyên sắc mặt xanh tím một hồi, ở nửa phút trước, anh ta vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại, nhưng lúc này kết quả đã rõ, anh ta không tiếp nhận cũng không được.
Nhưng anh ta không phục!
Anh ta cảm thấy, Tiêu Sách nhất định là nhờ vận may, anh ta chỉ là chiến đấu hết mình để giành chiến thắng!
Hơn nữa, anh không thể chấp nhận mình thế mà bị đánh bại bởi Tiêu Sách, anh ta muốn tìm lại vị thế của mình!
Mà lúc này, Cố Minh và Phương Bác cũng phấn khích chạy tới, nghĩ đến việc bọn họ sắp thắng Quản Trạch Nguyên hai trăm vạn, cả bọn đều hưng phấn la to, khoa chân múa tay vui sướng.
Thấy Quản Trạch Nguyên vẫn chưa xuống xe, hai người đều điên cuồng gõ vào cửa kính, giục anh ta xuống xe.

Quản Trạch Nguyên lập tức đen mặt đi xuống, cắn răng nhìn Tiêu Sách nói:
"Tôi không phục! Tôi muốn đầu lại một lần nữa, lần này tiền cược vẫn như cũ!"
"Hừ! Anh không phục cũng vô dụng, anh thua rồi! Mau đem tiền cược ra đấy, phải để cho giới đua xe ngầm chứng kiến, anh dám không đưa ra thử xem?"
Cố Minh hừ lạnh nói, nhìn sắc mặt khó coi của Quản Trạch Nguyên chỉ cảm thấy hãnh diện.
"Hừ! Quản Trạch Nguyên tôi không phải thua cậu đến mức không dậy nổi, tiền đặt cược tối sẽ đưa cho các cậu, nhưng tôi muốn cược một trận nữa! Nếu các cậu có gan, có bản lĩnh thì thắng tôi một lần nữa, đến lúc đó tôi lập tức đưa ra bốn trăm vạn! Nhưng tôi cũng thừa nhận, kỹ thuật của cậu không tồi, cho nên tôi sẽ tìm người đến chạy giúp tôi một lần, thế nào, cậu dám không?"
Nói xong, Quản Trạch Nguyên khiêu khích nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách cười nhạt:
"Anh muốn đưa tiền cho tôi, tôi đều có lí do nào để từ chối.
Nhưng mà...! tiền cược phải sửa lại, nếu không, tôi không có hứng thú".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.