“Ha ha, mày nói đúng lắm, YY không chỉ để tiện mà còn phóng túng nữa, thật đáng tiếc mày không thể khai phá ra cũng không được hưởng thụ, nhưng mà Minh mày yên tâm, lúc về nhà tao sẽ thu một đĩa CD rồi tặng cho mày, mày có thể về nhà vừa xem vừa tưởng tượng để tự an ủi, ha ha ha!”
Quản Trạch Nguyên cười lớn nói, khiến cho Đẳng Y vô cùng gợi cảm trợn mắt lên.
“Nhớ gửi cho tôi một bản nhé.”
Lúc này, Tiêu Sách nhàn nhạt cười nói: “Tôi sẽ giúp các người tung lên mạng, để mọi người nhìn thấy, cậu chủ Quản tước vũ khí đầu hàng trong một phút như thế nào?
“ĐM, thằng nhóc nào đây? Mẹ nó mày mới tước vũ khí đầu hàng trong một phút ấy!”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, hành vi để tiện phóng túng của hai người ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của tôi! Nhưng mà tôi là người văn minh, chưa bao giờ đánh người cả, cho nên đưa cho các người một trăm tệ, đến chỗ khác biểu diễn đi, vườn bách thú hay là thủy cung đều thích hợp với các người đấy, dù sao thì một người giống khí, còn một người thích phóng túng”.
Nói xong, Tiêu Sách nhún nhún vai, móc một trăm tệ trong túi ra ném dưới chân Quản Trạch Nguyên, vẻ mặt khinh thường.
Quản Trạch Nguyên nhất thời ngây ra, sau đó nhìn một trăm tệ tiền giấy dưới chân mình, trên trán nổi gân xanh, cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
“Mày mẹ nó nói tao là khỉ trong xiếc thú sao?” Vẻ mặt Quản Trạch Nguyên âm u lạnh lẽo.
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Không phải vậy sao? Trên đường biểu diễn giao phối cho chúng tôi xem, được rồi, nhanh cầm lấy tiền thưởng của ông đây rồi chút nhanh đi.”
“Mẹ nó, ông đây giết chết mày!”
Quản Trạch Nguyên thấy Tiêu Sách nói năng tùy tiện cộng với vẻ mặt khinh thường, nhất thời nổi giận, vung nắm đấm muốn đánh Tiêu Sách.
Nhưng nắm đấm chưa hạ xuống, Quản Trạch Nguyên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nắm đấm ngừng lại, khuôn mặt u ám nhìn chằm chằm Tiêu Sách: “Muốn khiêu khích để tạo ra tay trước sao? Thằng nhóc mày còn xanh và non lắm!”
Tiêu Sách nghe vậy, vẻ mặt nhất thời tỏ ra tiếc nuối, nói: “Haizzz, thật đáng tiếc, bị nhìn thấu rồi, quả nhiên khi cũng có chút thông minh đấy nhỉ.”
“Thằng nhóc, mày mẹ nó còn nói một câu nhắc tới khỉ nữa, có tin tao giết chết mày không?”
“Tôi đương nhiên là tin rồi, ở thành phố Giang Lăng này cậu cả Quản muốn giết chết tôi là chuyện rất đơn giản, không phải sao? Nhưng mà đánh đánh giết giết nhiều cũng không có ý nghĩa gì, nếu anh nhìn thấy chúng tôi là khó chịu, chúng tôi nhìn thấy anh cũng không thoải mái mà đêm dài đằng đẵng lại buồn chán...!
“Không bằng...!chúng ta đánh cược đi, cược cái gì đều do cậu chủ Quản nói, nếu như cậu chủ Quản thắng, tôi đưa anh một trăm vạn, nhưng nếu như anh thua, tôi cũng không cần tiền của anh, anh và người phụ nữ này quỳ xuống nói lời xin lỗi với chúng tôi, thế nào? Cậu chủ Quản không phải không dám đấy chứ?”
Nói xong, Tiêu Sách hơi ngửa cổ lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Quản Trạch Nguyên nghe vậy, nhất thời sắc mặt khó coi, bực dọc nói: “Quỳ xuống xin lỗi bọn mày sao? Mày mẹ nó nghĩ bọn mày là ai chứ? Còn muốn ông đây quỳ xuống xin lỗi chúng mày sao? Ha ha, chúng mày thắng, ông đây đưa cho chúng mày hai trăm vạn! Nhưng nếu thua, chúng mày phải quỳ xuống liếm giày cho ông đây, nếu dám thì tới đây!”
Quản Trạch Nguyên ngang ngược nói, kiêu căng nhìn Tiêu Sách, một trăm vạn đối với anh ta mà nói, căn bản không là cái gì cả.
Tiêu Sách nghe thấy vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, cuối cùng Quản Trạch Nguyên cũng đã cắn câu rồi, anh biết cậu chủ như Quản Trạch Nguyên, chắc chắn xem trọng thể diện hơn tiền bạc mà.
Vừa rồi anh còn đang lo lắng về khoản tiền hàng một trăm hai mươi vạn kia, bây giờ có người dâng tiền đến rồi.
Cố Minh và Phương Bác đều hiểu rõ kế hoạch của Tiêu Sách, nhìn thấy Quản Trạch Nguyên cắn câu, bọn họ nhất thời nở nụ cười lạnh nhìn anh ta.
Lúc này Tiêu Sách cười nhạt nói: “Vẫn là thời đi, tôi cảm thấy không công bằng, lỡ như anh nói muốn so ai giống khỉ hơn, vậy không phải là tôi thua chắc sao?”
Lời của Tiêu Sách khiến Quản Trạch Nguyên vô cùng tức giận.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây với mày thi đua xe! Đường núi Nanniwan! Mẹ nó mày dám không! Dám thì đấu, không dám thì mẹ nó ngậm mồm lại đi, đồ rác rưởi!”
“Đua xe à...!cũng được, nhưng chúng tôi không có xe” Tiêu Sách nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xứ.
“Ông đây cho mày mượn, mẹ nó! Dám không? Không dám thì tự nhận mình là rác rưởi, cùng thằng hèn Cố Minh cút đi, dám thì mẹ nó đến Nanniwan!”.