Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 282: Đây Là Thứ Có Giá Trị Duy Nhất Trong Nhà Anh!






Tiêu Sách vội vàng chạy đến phòng bếp.
Thấy mảnh gỗ sẫm màu và thẻ nhớ của Tổng Chi Vận được anh cất đi đều còn đó, vẫn chưa bị tên trộm phát hiện, lúc này anh mới thở phào một hơi.
Đây là thứ có giá trị duy nhất trong nhà anh!
Mặc dù Tiêu Sách không biết mảnh gỗ sẫm màu này cụ thể là gì, nhưng trên Hắc Bảng có người đã đưa ra hơn một triệu tệ để mời sát thủ lấy nó, thế là biết nó khẳng định không đơn giản, giá trị xa xỉ.
Còn cái thẻ nhớ kia thì lại không có giá trị bao nhiêu.
Nhưng nếu như bị người khác cướp mất, vậy thật sự là lớn chuyện rồi.
Nếu như video trong thẻ nhớ bị lộ ra ngoài, Tiêu Sách không hề nghi ngờ, Tống Chi Vân sẽ kêu bố cô ấy, dẫn nguyên cái quân đội đến xử lý anh.

Tiêu Sách suy nghĩ, tên trộm đến thăm nhà anh rốt cuộc là đến vì mảnh gỗ sẫm màu, hay là vì thẻ nhớ.
Nếu như là đến vì mảnh gỗ sẫm màu, vậy chắc là sát thủ của Hắc Bảng làm.
Nếu như là đến vì thẻ nhớ, vậy phỏng chừng là Tống Chi Vân làm.
Nhưng bất kể là cái nào, Tiêu Sách đều nghĩ mà sợ, không dám giấu những thứ này trong nhà nữa, quyết định sau này đều đem theo trên người.
Sau đó, Tiêu Sách dọn dẹp căn nhà ngổn ngang rồi mới ra khỏi nhà, đi đến một quầy đồ nướng ở nơi không xa, gặp Phương Bác và Cổ Minh.
Tiêu Sách đợi được một lúc, Phương Bác và Cố Minh mới vội vàng chạy tới, vẻ mặt mệt mỏi.
Điều này khiến Tiêu Sách có chút nghi hoặc, bây giờ hợp đồng sản xuất hộ dép lê đã được thực hiện một cách thuận lợi, khoảng thời gian này Phương Bác và Cố Minh hẳn phải không có chuyện gì mới đúng chứ, sao lại làm đến mệt mỏi như vậy.
“Anh Sách, để anh đợi lâu rồi, chúng em vừa tan học, đăng ký tham gia một lớp học để bổ sung kiến thức về kinh doanh thương mại, quản lý và pháp luật”
Lời của Phương Bác lập tức hóa giải sự nghi hoặc của Tiêu Sách, anh mỉm cười nói: “Được đấy, Tiểu Bác, biết chủ động học tập, có tiến bộ lớn đấy, rất tốt."
Vẻ mặt Phương Bác nhất thời đau khổ nói: “Anh Sách, anh đừng xem thường em, em thà tìm người nào đó đánh một trận cũng không muốn học cái này nhưng không còn cách nào, dù sao cũng không thể không hiểu cái gì được, lỡ như bị người ta hãm hại hoặc là vi phạm pháp luật thì xong đời rồi.”
Tiêu Sách mỉm cười gật đầu, anh cảm thấy Tiểu Bác cuối cùng cũng đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, đổi lại trước kia, nào có giác ngộ như vậy chứ.
Sau đó, Tiêu Sách nhìn Cổ Minh hỏi thăm về tình hình sản xuất dép lệ.

Ban đầu Tiêu Sách bất chấp sự phản đối của Cố Minh và Phương Bác, khăng khăng muốn tự mở nhà máy, muốn sản xuất dép lê bán đi Châu Phi, nhưng tất cả những chuyện sau đó đều giao cho Cố Minh và Phương Bác, tự mình làm lại phủi tay mặc kệ, Tiêu Sách có chút xấu hổ.
Bây giờ có thời gian, anh đương nhiên phải quan tâm đến hàng hóa của mình rồi.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Sách làm ăn, liên quan đến việc anh có thể kiếm được hũ vàng đầu tiên hay không, cũng là bước đầu tiên xây dựng đế chế thương mại của riêng anh.
Mà chuyện này Cố Minh vẫn để tâm hơn Phương Bác, luôn luôn theo sát.
Ban đầu Cổ Minh chướng mắt việc kinh doanh này, dù sao theo ý kiến của cậu, sản xuất một đôi dép lê vài tệ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Đặc biệt là trong điều kiện kinh tế không tốt như vậy.
Nhưng sau đó, cậu bị Tiêu Sách thuyết phục, lựa chọn tin tưởng Tiêu Sách.
Để đoạt lại những thứ cậu đã mất đi, Cố Minh vô cùng quý trọng cơ hội lần này, nỗ lực hơn bất kỳ người nào.

Buổi sáng theo dõi tình hình sản xuất của đơn đặt hàng, giám sát chất lượng, buổi chiều đi học với Phương Bác, buổi tối về nhà còn bổ sung các kiến thức liên quan đến quản lý nữa.
Cậu buông sự kiêu ngạo và thể diện của cậu cả Giang Lăng xuống, trở thành một người rất cố gắng, khiến Tiêu Sách rất bất ngờ.
Vốn dĩ Tiêu Sách muốn giao nhà máy cho Phương Bác quản lý, dù sao quan hệ của anh và Phương Bác cũng tốt hơn, tin tưởng cậu ấy hơn.
Nhưng bây giờ, Tiêu Sách lại cảm thấy, Cố Minh lại phù hợp hơn.
Cố Minh nghe thấy câu hỏi của Tiêu Sách vội vàng mở lời nói: “Anh Sách, tất cả các đơn đặt hàng đều bình thường, ngày nào tôi cũng kiểm tra, chắc chắn không xảy ra vấn đề gì, nhưng tôi có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”
Tiêu Sách nhíu mày, vội nói: “Minh, chúng ta đều là anh em, cũng là đối tác, cậu có chuyện gì cứ việc nói ra là được rồi.”
Cố Minh nghe vậy, sự do dự trên khuôn mặt lập tức biến mất, mở lời: “Vậy tôi sẽ nói, nếu như anh Sách không đồng ý thì cứ coi như tôi chưa từng nói ra vậy.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.