“Tiêu Sách, sao anh lại đến đây?” Lúc Trầm Y thấy Tiêu Sách đến thì lập tức vui mừng, vội đến nắm lấy cánh tay Tiêu Sách: “Đừng cãi nhau với bọn họ, không cần thiết, bọn họ cũng chỉ là muốn giữ được công việc của mình mà thôi, chúng ta đi đi.”
Tiêu Sách chau mày, cả người không động đậy, lạnh giọng nói: “Tôi mặc kệ là bọn họ nhận được chỉ thị của ai, tại sao con người với nhau lại có thể làm ra chuyện như thế, dược phẩm Tinh Quang không cần những người như vậy!”
“Tên kia, cậu là ai hả! Ăn to nói lớn đến vậy, cậu là tình nhân của Trầm Y chắc? Không đúng là một trong những người tình đúng hơn nhỉ? Sao hả, muốn ra mắt cho cô ta à? Cắt! có bản lĩnh thì đuổi tôi này!”
Một người phụ nữ hai mươi bốn năm tuổi ăn mặc có hơi quyến rũ khinh thường nói.
Tiêu Sách cười lạnh, tức giận đáp: “Tốt lắm, nếu cô đã tự mình muốn thôi việc vậy thì bây giờ tôi thỏa mãn yêu cầu của cô, cô bị đuổi việc! Không chỉ có cô mà tất cả người trong bộ phận marketing trừ Trầm Y ra đều bị cho thôi việc, các người có thể cút được rồi chứ?”
Sau khi Tiêu Sách nói xong, bộ phận marketing đột nhiên trở nên yên lặng.
“Phụt!”
Những giây tiếp theo, đám người đó bật cười: “Tên kia, cậu xem mình là ai vậy? Muốn đuổi việc tất cả người trong bộ phận marketing chúng tôi? Cậu xem bản thân là tổng giám đốc, hay phó tổng vậy? Còn giả bộ cái gì, thật sự là đáng sợ quá đi, cậu có thể sa thải hết chúng tôi, thì tôi gọi cậu là ông nội, chúng tôi đều liếm giày cho cậu!”
“Liếm giày thì thôi đi, bà đây ngày nào cũng liếm của quý cho cậu còn được!”.
“Haha, buồn cười chết đi được!”
Đám người đùa giỡn hoàn toàn không coi lời Tiêu Sách nói là thật, ngược lại coi thường anh, một câu có thể sa thải toàn bộ mọi người trong bộ phận
marketing? Anh điên rồi chắc.
Còn Tiêu Sách lại bật cười khi nghe được những lời này.
Tiêu Sách ngoài việc là vệ sĩ của Cao Cấn Băng ra, anh còn là cổ đông lớn của tập đoàn dược phẩm Tinh Quang, nhưng xét cho cùng, anh không có địa vị với thực quyền trong dược phẩm Tinh Quang, bản thân Tiêu Sách cũng không có quyền sa thải bất cứ ai.
Dù sao dược phẩm Tinh Quang chỉ mình Cao Cấn Băng là người có tiếng nói cuối cùng.
Còn Tiêu Sách có lòng tin nếu anh muốn sa thải ai đó, Cao Cẩn Băng nhất định sẽ ủng hộ anh.
Đây mới là lý do trong lúc tức giận Tiêu Sách dám dọa sa thải toàn bộ bộ phận marketing, mặc dù Tiêu Sách không thích cảm giác cáo mượn oai hùm, nhưng đây là cách tốt nhất để đối phó với đám đầu trâu mặt ngựa này.
Tiêu Sách luôn không được, lao vào đánh đập tất cả.
Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua toàn bộ bộ phận marketing, nhớ kĩ nét mặt của những người này, nhàn nhạt nói: "Tốt lắm, nhớ kỹ lời nói vừa rồi của các người, mười phút sau bộ phận của các người đều cút hết cho tôi!"
"Hahaha, tôi thật sự muốn xem, mười phút nữa anh làm thế nào để đuổi chúng tôi đi, thằng nhóc này thật sự cho rằng mình là tổng giám đốc ư? Đến đây giả điên giả dại."
"Tôi nghĩ thằng nhóc này đầu óc có vấn đề, không biết là ở bộ phận nào, cứ gọi bảo vệ đến xử lý đi, ném thằng nhóc bị điên này ra ngoài."
"Đừng có tinh tướng, không lại bị sét đánh..."
Một tràng giễu cợt truyền đến, vẻ mặt Tiêu Sách rất bình tĩnh, nhưng Trầm Y lại cau mày, có chút lo lắng nhìn Tiêu Sách, kéo tay áo Tiêu Sách, ngỏ ý muốn rời đi.
Tiêu Sách VỖ vào mu bàn tay cô ấy ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh đừng nóng, sau đó anh định liên lạc với Cao Cấn Bằng, dù sao anh cũng phải nhân cơ hội này để hưởng một chút thực quyền của cô ấy.
Nếu không, trong dược phẩm Tinh Quang này, rất ít người biết đến anh, ai cũng dám chế nhạo anh, cổ đông lớn ngay trước mặt đây cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng trước khi Tiêu Sách gọi, Mạc Vân đã theo sau một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, cùng nhau bước đến.
Người đàn ông mặc vest và đi giày da có thần thái khác thường, vừa bước vào, tất cả những người trong bộ phận marketing đều cung kính gọi một tiếng Mạc phó tổng, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ nịnh bợ.
Còn lúc này Mạc Vân đứng bên cạnh ông ta, cũng lộ rõ ra có lực lượng, có chút khiêu khích nhìn Tiêu Sách và Trầm Y, ánh mắt âm u lạnh lẽo..