Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 269: Còn Nữa Cô Ta Phát Điên Rồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng Thiên Diệp lại rất khẩn trương muốn làm, Tiêu Sách cũng không tiện từ chối.
"Ừ."
Thiên Diệp bình tĩnh đồng ý, sau đó cô ta hít vào một hơi thật sâu, cố nén sợ hãi, cắn chặt răng thò tay nhúng vào nước thuốc.
“A!"
Dù cho đã có kinh nghiệm trải qua một lần, Thiên Diệp cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng như sinh lý, thế nhưng hai tay vừa chạm vào nước thuốc, cô ta lập tức lại không thể chịu nổi đau đớn mà kêu lên một tiếng.
Cơ thể Thiên Diệp run rẩy, hai tay như bị điện giật, muốn rụt lại ngay lập tức, mọi sự chuẩn bị tâm lý khi nãy trong nháy mắt đều sụp đổ, hoàn toàn không chịu nổi cú đả kích này.

Nhìn thấy Thiên Diệp có vẻ muốn rút tay ra, Tiêu Sách lập tức dùng sức ghì tay mình lên vai cô ta ấn xuống, không để cô ta có cơ hội bỏ tay ra khỏi nước thuốc.
Tiêu Sách thực sự ra tay rồi.
Anh đã sớm lường trước được tình huống này, đương nhiên sẽ không để Thiên Diệp đến bước này rồi còn hỏng việc, với tình trạng hiện giờ của cô ta, cho dù không thể hoàn thành lần ngâm thuốc thứ hai thì cũng sẽ cố gắng được lâu hơn lần trước.
Mà càng chịu được lâu thì càng tốt cho cô ta, thể trạng cũng sẽ tốt hơn rất
nhiều.
“A!"
Thiên Diệp vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn, không nhịn được lại kêu lên, trải qua đau đớn hồi đầu, cơ thể cô ta cũng thích ứng hơn nhiều, tuy nhiên cô ta vẫn cắn chặt răng, ánh mắt đầy vẻ kiên định.
“Cảm ơn.”
IA
Thiên Diệp khó khăn mở miệng nói với Tiêu Sách: “Tiêu Sách, nhờ anh giữ giúp cho tôi ở bên trong nước thuốc, bất luận thế nào cũng đừng buông tôi ra, tôi nhất định sẽ kiên trì tới cùng.”
“Không được!”
Tiêu Sách nghe xong, không chút do dự mà từ chối.
Với thân thể và tinh thần của người thường, bọn họ chỉ có thể chịu được đau đớn tới một mức độ nào đó, vượt quá giới hạn đó, cho dù không thành tàn tật thì tinh thần cũng hoảng loạn, biến thành kẻ điên.

Mà nước thuốc để ngâm này chẳng những không làm hại thân mà càng cố chịu được lâu thì sẽ càng có lợi, nhưng đối với tinh thần thì thật sự vô cùng kinh khủng.
Với bất kỳ ai mà nói, quá trình ngâm mình trong nước thuốc này quả thật giống như một loại cực hình, nếu cố sức duy trì thì sẽ khiến cho tinh thần của Thiên Diệp rơi vào khủng hoảng, không điên thì cũng sẽ gây tổn thương tới sinh khí.
Cho nên Tiêu Sách mới không đồng ý với yêu cầu của Thiên Diệp, nếu có thể thông qua cái kia thì anh đã sớm làm bạn với lang sói từ lâu rồi, để bọn họ có thể thành công hoàn thành việc ngâm thuốc.
“Không được, tuyệt đối không thể được, như vậy sẽ khiến cô bị thương!” Tiêu Sách nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thiên Diệp, anh vẫn tiếp tục lắc đầu đáp.
“Đó là do tôi tự chọn lấy, cho dù tôi có gặp chuyện gì không hay thì cũng sẽ không trách anh đâu! Tiêu Sách, coi như tôi xin anh, nhất định tôi phải trở nên mạnh hơn, xin anh đấy!”
Thiên Diệp rất thành khẩn nhìn Tiêu Sách, ánh mắt như van lơn của cô ta khiến anh nhất thời mềm lòng, nhưng anh cũng không dám lơi lỏng dù chỉ một chút, cho nên vẫn lắc đầu.
Thiên Diệp thấy Tiêu Sách lại tiếp tục từ chối yêu cầu của mình, ngay lập tức ánh mắt cô ta tối sầm lại.

Lúc này, từng cơn đau đớn càng trở nên mãnh liệt lan ra khắp cơ thể Thiên Diệp, giống như có hàng ngàn vạn mũi dao găm vào da thịt, róc xương cô ta ra, Thiên Diệp chẳng còn sức lực nào mà cầu xin Tiêu Sách nữa, chỉ đau đớn kêu gào thảm thiết, khoé môi bị cắn rách, máu tuôn ra như suối, con người vằn lên tơ máu.
Còn nữa, cô ta phát điên rồi!
Cho dù đau đến toàn thân run rẩy, cho dù đau đến mức răng lợi đập vào nhau sắp rụng ra tới nơi nhưng tay Thiên Diệp chẳng có vẻ gì là muốn rút ra khỏi nước thuốc.
Thậm chí, cô ta còn đứng lên, dùng sức mạnh của cả cơ thể đè lên hai bàn tay mình, phòng ngừa bản thân không chịu nổi mà rút tay ra khỏi nước thuốc, đến lúc đó thì mọi công sức chẳng phải công cốc hay sao.
“Sao cô phải khổ thế.” Tiêu Sách thấy bộ dạng hiện giờ của Thiên Diệp thì không khỏi cảm thấy có hơi đau lòng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.