Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 257: “anh Mặc Quần Áo Vào Trước Đã!”






Bất kể là hiện tại hay là tương lai, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện như vậy thì họ còn có thể chung sống với nhau như trước không?
Anh có chịu trách nhiệm với Thiên Diệp không? Có cưới cô ta không?
Tiêu Sách cười khổ, cho dù anh bằng lòng thì Thiên Diệp cũng chưa hẳn đã bằng lòng đâu, huống hồ anh cũng thực sự không muốn lấy Thiên Diệp...!
Không phải Thiên Diệp không tốt, mà là trong lòng Tiêu Sách, đã có người khác rồi.
Nghiêm túc mà nói, Tiêu Sách có thiện cảm với Thiên Diệp, nếu không cho dù tác dụng của thuốc có lớn, có thể phóng đại sự xúc động của con người lên gấp mười gấp một trăm lần, nếu như cơ thể không có một tia dục vọng nào cũng sẽ không có vấn đề gì lớn cả.
Đối với Tiêu Sách mà nói, thiện cảm của anh đối với Thiên Diệp thậm chí còn vượt qua cả Cao Cấn Băng, Lâm Bán Thanh, càng không nói đến Tống Chỉ Vân.
So với dì Hàn, Ôn Liễu thì kém hơn một chút, tương tự như Trầm Y..
Thiên Diệp nghiêm túc, kiên trì, dũng cảm, có nghị lực, cô là một cô gái tốt.

Nhưng bởi vì cô là một cô ta gái tốt, Tiêu Sách mới cảm thấy có lỗi với cô ta hơn, không biết phải đối diện với cô ta thế nào, không biết nên chịu trách nhiệm như thế nào.
Nếu giống như Tống Chỉ Vân, cùng lắm thì Tiêu Sách chơi xấu, coi như không có gì xảy ra cả, thậm chí cảm thấy bản thân mình bị lỗ nữa.
Nhưng đối với Thiên Diệp, Tiêu Sách không thể làm như vậy, nghĩ như vậy được.
Tiêu Sách rất đau đầu, nằm trên đám lá rụng, ánh mắt ngơ ngác nhìn bầu trời.
Mà lúc này, anh cảm thấy Thiên Diệp đang nằm trong lòng mình, động đậy một chút sau đó cũng không động tĩnh gì nữa.
Nhưng Tiêu Sách có thể cảm nhận được, cô ta tỉnh rồi.
Sở dĩ cô ta không động đậy có lẽ cũng giống như Tiêu Sách, không biết nên dùng cảm xúc như thế nào để đối mặt với Tiêu Sách lúc này.
Nhưng ngay sau đó, cô ta đột ngột ngồi dậy khiến Tiêu Sách bị dọa sợ.
“Cẩn Băng!”
Khuôn mặt Thiên Diệp lộ ra vẻ lo lắng, lập tức tìm kiếm quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào.
Nhưng dường như cô ta không dám nhìn Tiêu Sách, thậm chí lúc mặc quần áo thân thể xấu hổ đến ửng đỏ lên.
Điều này khiến Tiêu Sách nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiên Diệp, lúc này Tiêu Sách mới nhớ tới, không biết Cao Cấn Băng đã đi đâu rồi.

Anh và Thiên Diệp đã lăn lộn với nhau khoảng ba tiếng, từ đêm khuya đến lúc trời sắp sáng, thời gian dài như vậy, ai cũng không biết Cao Cấn Băng như thế nào rồi.
Thiên Diệp lo lắng cho Cao Cấn Băng, thậm chí còn không quan tâm chuyện xấu hổ giữa cô ta và Tiêu Sách, không quan tâm vết thương trên đùi mình, kể cả cơ thể mềm nhũn không chút sức lực sau một đêm dày vò.
Nhưng dù sao thì cô ta cũng đang bị thương.
"A!"
Thiên Diệp đang mặc quần bò, không cẩn thận động đến miệng vết thương, đau đớn kêu lên một tiếng, suýt nữa thì ngã trên mặt đất.
Tiêu Sách tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ cô ấy, cẩn thận dìu cô ấy ngồi xuống.
Thiên Diệp được Tiêu Sách đỡ lấy, nhìn anh một cái, lập tức nhắm mắt lại, hai má ửng đỏ, vội vàng nói: “Anh mặc quần áo vào trước đã!”
Tiêu Sách nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng hai người đều đã mở miệng, bầu không khí nghi ngờ kia cuối cùng cũng tiêu tan hơn phân nửa rồi.
Anh cũng xấu hổ khi khỏa thân đứng trước mặt Thiên Diệp vì thế nhanh chóng mặc quần áo vào.

Sau đó, anh đi đến trước mặt Thiên Diệp, nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, ngồi xổm xuống cởi quần bò đã mặc được một nửa của cô ta xuống, nhìn miệng vết thương chỗ đùi cô ta.
Thiên Diệp quay người, giống như không muốn Tiêu Sách nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, vẻ mặt nôn nóng nói: “Mặc kệ tôi, Cân Bằng...!bà chủ vẫn chưa tìm được, nhanh chóng tìm bà chủ đi, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được!”
“Cô tự lo cho mình trước đi! Nếu không muốn chân của cô bị phế bỏ thì chúng ta phải lập tức lấy viên đạn ra!” Tiêu Sách nhíu mày nói.
Vẻ mặt Thiên Diệp đanh lại, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Tiêu Sách cắt ngang: “Đừng động đậy, viên đạn đâm vào hơi sâu nhưng may mà không động đến dây thần kinh, tôi giúp cô lấy đạn ra, có thể sẽ hơi đau đấy.”
Thiên Diệp hé miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là nhìn Tiêu Sách cúi đầu, bận rộn trước bắp đùi trơn bóng của cô.
Điều này khiến Thiên Diệp rất ngượng ngùng, cắn chặt môi.
Tiêu Sách rút dao găm sứ Thiên Diệp dùng phòng thân ra, dùng bật lửa tiêu độc, chuẩn bị lấy viên đạn trong đại Thiên Diệp ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.