Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 255: “vô Danh Khí Công”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng Tiêu Sách lập tức phát hiện, tác dụng của loại thuốc kích dục mà anh trúng phải vô cùng ngoan cố, đã hoàn toàn dung nhập vào máu và thần kinh của anh.
Mặc dù “khí” được luyện ra từ việc tu luyện “Vô danh khí công” vẫn có hiệu quả với nó, nhưng tốc độ loại bỏ lại vô cùng chậm.
Quả thật là con ngoan cố hơn cả kịch độc có thể giết chết người!
Tiêu Sách không dám sơ suất, cố gắng vận chuyển “khí”, muốn nhanh chóng loại bỏ sạch sẽ.
Sau đó, anh chỉ cần loại bỏ tác dụng của thuốc cho Thiên Diệp y như vậy, là đã đủ rồi.
Nhưng rất tiếc, Tiêu Sách đã đánh giá cao hiệu quả của “khí”, và đánh giá thấp sức mạnh của tác dụng thuốc!
Trong lúc anh vẫn đang dùng “khí” giằng co với tác dụng thuốc, làm sao cũng khó có thể loại bỏ được, thì ý chí của Thiên Diệp đã không thể chống đỡ nổi tác dụng của thuốc.
Cô ta đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt là tơ máu màu đỏ, cơ thể run rẩy kịch liệt, vặn vẹo, chỉ có sâu trong ánh mắt, vẫn còn giữ lại một chút giãy dụa cuối cùng.
Nhưng một chút giãy dụa này lập tức biến mất khi cô ta nhìn thấy Tiêu Sách đang ngồi khoanh chân, không biết là đang làm gì bên cạnh cô ta.

Hô hấp của cô ta vô cùng gấp gáp, hai má nóng bừng.
Thuốc mà Hoàng Mãnh cho cô ta uống, đã phóng đại gấp mười lần, trăm lần bản năng lực vọng nguyên thủy nhất của cô ta.
Trong tình huống này, ngoài những người hoàn toàn không có dục vọng cơ thể ra, nếu không thì kể cả có là thánh nữ, cũng không thể khống chế được.
Đối với Hoàng Mãnh, Thiên Diệp gần như không có chút dục vọng nào, thậm chí là thiện cảm cũng không có.
Cho nên, Thiên Diệp mới có thể dựa vào ý chí của mình, chống cự tác dụng của thuốc một khoảng thời gian lâu như vậy.
Nhưng tại khoảnh khắc cô ta nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Sách, cô ta đã không thể chống cự được nữa.
Không phải là vì cô ta có ý hay có dục vọng nguyên thủy với Tiêu Sách, mà là vì cô ta có thiện cảm với Tiêu Sách,
Thậm chí ngay cả tình yêu cũng không thể so với loại thiện cảm này.
Nhưng dưới sự phóng đại gấp trăm nghìn lần của tác dụng thuốc, loại thiện cảm này nháy mắt cuộn trào thành sông.

Vì thế, cơ thể cô ta lập tức trườn lên người Tiêu Sách như một con rắn, chui vào trong ngực Tiêu Sách, vặn vẹo, vuốt ve.
Miệng cô ta phát ra những tiếng kêu say lòng người, đột nhiên ôm lấy cổ Tiêu Sách, ấn đôi môi mê người của mình lên môi Tiêu Sách, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng chen vào...!
Tiêu Sách nháy mắt bừng tỉnh.
Tiêu Sách đang chiến đấu với tác dụng của thuốc, mặc dù hiệu quả không rõ rệt lắm nhưng ít nhất cũng không sâu thêm, chỉ cần cho Tiêu Sách thêm một chút thời gian nữa, anh tin việc loại bỏ tác dụng của thuốc là không thành vấn đề.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Sách cảm thấy một cơ thể mềm mại nóng bỏng, tiến vào trong lòng mình, giãy dụa giống như một con rắn nước.
Tình huống này khiến Tiêu Sách suýt nữa thì mất khống chế.
Anh biết người đang tiến vào lòng mình là Thiên Diệp, gần đó cũng chỉ có một mình Thiên Diệp mà thôi, nhưng bởi vì như vậy, ý thức của Tiêu Sách gần như bị tác dụng của thuốc cắn nuốt, anh vận chuyển “khí” của mình nhanh hơn mới không để bản thân mất đi khống chế.
Nhưng tiếp sau đó, âm thanh của Thiên Diệp khiến người ta tê dại không ngừng truyền vào tai anh, hơi thở nóng rực, phả vào má vào cổ của Tiêu Sách...!
Tiêu Sách cảm thấy bản thân thực sự không thể kiềm chế được rồi, ngọn lửa nhỏ trong lòng cháy hừng hực, sắp biến thành một núi lửa không thể kiểm soát được rồi.
Nhưng ngay cả như vậy, Tiêu Sách vẫn tiếp tục khống chế mình chỉ là vẻ mặt lo lắng, muốn giải tỏa cảm xúc tiêu cực này càng sớm càng tốt.
Nhưng lúc này Tiêu Sách không thể
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.