Đối diện với súng ống trong tay Hoàng Mãnh, chưa chắc Thiên Diệp có thể bảo vệ Cao Cấn Băng an toàn, thậm chí cô ta cũng chưa chắc bảo vệ được sự an toàn của bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách lập tức tăng tốc độ.
Mấy chục tên sát thủ nước Nhật đều đã bị anh đánh lui.
Nếu như cuối cùng Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp lại chết trong tay Hoàng Mãnh, thì Tiêu Sách sẽ rất khó để tha thứ cho bản thân.
Vẻ mặt anh ngưng trọng, bay nhanh theo dấu vết.
Trong rừng cây yên tĩnh, ngoài tiếng côn trùng kêu, Tiêu Sách không nghe thấy tiếng động nào nữa.
Bởi vì sự tồn tại của Hoàng Mãnh, Tiêu Sách cũng không dám gọi lớn, để tránh rút dây động rừng.
Ngay sau đó, anh đã tiến vào chỗ sâu trong rừng.
Mà lúc này, cuối cùng Tiêu Sách cũng phát hiện điểm bất thường.
Mùi khói súng!
Cái mũi nhạy bén của anh ngửi thấy mùi khói súng vẫn chưa tan trong không khí.
Điều này làm cho sắc mặt Tiêu Sách càng ngưng trọng hơn.
Trên người Thiên Diệp không có súng, chỗ này lại có mùi khói sáng, chứng minh là Hoàng Mãnh đã đuổi kịp Thiên Diệp, hơn nữa còn nổ súng.
Cũng may là Tiêu Sách không thấy vết máu nào ở xung quanh.
Mà lúc này, dấu vết do Thiên Diệp để lại cũng trở nên lộn xộn hơn.
Rõ ràng là bắt đầu từ chỗ này, cô ta càng vội vàng muốn trốn đi.
Điều này ngược lại càng làm cho việc lần theo dấu vết của Tiêu Sách trở nên dễ dàng hơn.
Không lâu sau, Tiêu Sách lại lần nữa ngửi thấy mùi khỏi súng, đồng thời còn có, mùi máu
tươi!
Sắc mặt Tiêu Sách chợt biến, Thiên Diệp hoặc Cao Cấn Bằng, đã bị thương!
Anh không dừng lại thêm nữa, bay nhanh đuổi theo.
Cuối cùng sau khi lần sâu vào trong rừng thêm một trăm mét, anh nghe thấy mấy tiếng động lạ.
Tiếng thở gấp!
Tiếng thở gấp của một người đàn ông!
Tiêu Sách lập tức biết Hoàng Mãnh đang ở phía trước.
Mà nghe thấy tiếng thở gấp của anh ta, mặt Tiêu Sách lập tức biến sắc, trở nên cực kỳ khó khăn, trong mắt lộ ra sát ý khủng khiếp!
Anh xông mạnh về chỗ phát ra tiếng vang mà anh nghe thấy, nháy mắt thấy được tất cả.
Chỉ thấy Hoàng Mãnh kích động cởi quần áo mình ra, hô hấp trở nên vô cùng nặng nề.
Mà cách vài mét trước người anh ta, Thiên Diệp đang nằm co quắp trên đất.
Đùi cô ta bị thương, chỉ được băng bó đơn giản, trạng thái cũng hết sức kỳ quái.
Nhưng bất kể thế nào, ít nhất thì cô ấy vẫn chưa xảy ra chuyện gì, điều này làm cho Tiêu Sách nháy mắt thả lỏng hơn chút, sau đó nhìn về phía Hoàng Mãnh.
Mà lúc này, Hoàng Mãnh cũng quay đầu nhìn về phía anh.
Tiêu Sách sốt ruột đuối đến, không hề che giấu tiếng động của mình, cho nên tự nhiên là đã bị Hoàng Mãnh phát hiện.
Sắc mặt Hoàng Mãnh lập tức thay đổi, trở nên tái mét như gan heo.
“Mày vẫn còn sống!”
Tiêu Sách cười lạnh một tiếng: “Có phải rất kinh ngạc? Nếu tao vẫn còn sống, vậy thì người phải chết, chính là mày rồi.”
Hoàng Mãnh nhất thời run rẩy, làm sao cũng không ngờ rằng, Tiêu Sách lại không chết trong tay nhóm sát thủ của thần xã Yamata, nhanh như vậy đã đuổi đến.
Đúng là một nhóm phế vật!
Hoàng Mãnh điên cuồng mắng chửi trong lòng, nhưng có chửi thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật lúc này Tiêu Sách đã đuổi đến trước mặt anh ta.
Anh ta hiểu rất rõ, thực lực của Tiêu Sách đã vượt xa anh ta.
Cho dù là trong tay anh ta có vũ khí, cũng chưa chắc có thể tổn thương đến Tiêu Sách, huống chi lúc này súng của anh ta sớm đã rớt xuống đất vào lúc cởi quần áo.
Trong tay anh ta lúc này, chỉ có một lọ thủy tinh đựng thuốc kích dục không dễ gì có được!
Anh ta vốn cũng muốn dùng một ít, để tăng chút tình thủ, nhưng lúc này lại trở thành vũ khí cuối cùng của anh ta.
Thấy vẻ mặt châm biếm của Tiêu Sách, không hề sợ sệt bước về phía anh ta, anh ta lập tức vặn nắp lọ thủy tinh ra, sau đó ném mạnh về phía Tiêu Sách.
Vì sắc trời quá tối, Tiêu Sách cũng không thấy thứ Hoàng Mãnh ném về phía mình là gì, chỉ nhìn thấy một bóng đen nhỏ bay về phía mình.
Anh khẽ xoay người, nhẹ nhàng né đi, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
Nhưng anh lại không phát hiện, lọ thủy tinh rơi xuống đất làm nước thuốc chảy ra, nhanh chóng phát tán trong không khí, bị Tiêu Sách hít vào trong khoang miệng..