Vì để nhanh chóng có được dữ liệu, Cao Cấn Băng dường như là không ăn không ngủ.
Đến lúc này Tiêu Sách mới phát hiện cô gái này rốt cuộc là người cuồng công việc đến thế nào.
Dường như Cao Cấn Bằng không vì những thuận lợi trong suốt quá trình mà nới lỏng cảnh giác, vẫn luôn giữ vững tâm lý bất kể lúc nào cũng sẽ xảy ra chuyện.
Cô ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được dữ liệu, sau đó rời khỏi thành phố Thâm Hải, quay trở lại Giang Lăng.
Hai ngày một đêm này đã khiến cô ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng mà cũng không có ý muốn dừng lại.
Ai cũng đều nói, đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc làm việc, riêng Tiêu Sách lại cảm thấy, phụ nữ lúc chăm chú làm việc cũng thật rất xinh đẹp.
Hai ngày nay anh ở bên cạnh hỗ trợ Cao Cấn Bằng.
Mặc dù không hiểu cô ta đang làm gì, nhưng dù sao chuyện đó cũng không làm ảnh hưởng tới việc anh quan sát Cao Cấn Bằng, cũng có một cái nhìn khác về người này.
Người phụ nữ này rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc của mình mà sống, thế nhưng lại muốn dùng năng lực của bản thân, không chấp nhận trở thành một bình hoa di động.
Những người phụ nữ như thế, cho dù không dịu dàng, không hiền lành, cũng không thú vị, nhưng lại là kiểu phụ nữ độc lập có khí chất riêng.
Tiêu Sách cảm thấy bản thân mình rất khó mà có ác cảm về cô ta.
Cũng giống với cách suy nghĩ của Tiêu Sách, Thiên Diệp ở bên cạnh Cao Cấn Bằng một ngày hai đêm cũng nghĩ như thế.
Thiên Diệp cũng vô cùng mệt mỏi, bởi lo lắng và dè chừng quá độ lại khiến trạng thái của cô ta thoạt nhìn qua vẫn không giống như Cao Cấn Bạch, Tiêu Sách thật sự có hơi thương xót cho hai cô gái này.
"Còn bao lâu nữa mới hoàn thành xong thí nghiệm, có được kết quả?"
Mặc dù nói hai ngày này sóng yên biển lặng, nhưng mà Tiêu Sách vẫn cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Đặc biệt là đêm nay, toàn bộ nhà máy lại không có lấy một bóng người.
Ngoại trừ phòng thí nghiệm có mở đèn ra, khắp cả nhà máy đều không thấy bóng dáng nhân viên nào cả.
Thiên Diệp lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi không có hỏi.
Anh cũng thấy dáng vẻ lúc làm việc của cô chủ rồi đó, lúc này mà có nói gì với cô ấy thì cô ấy cũng đều sẽ không để ý"
"Cô ta vẫn luôn như thế à?" Tiêu Sách cười nhạt hỏi.
"Ừ, cô ấy là thiên tài! Hơn nữa bản thân cô ấy cũng biết mình là thiên tài, không muốn lãng phí năng lực của mình, cho nên vẫn luôn rất liều lĩnh.
Cô ấy đã quá sức rồi, nhưng mà tôi lại không thể giúp gì được cho cô ấy."
Thiên Diệp có hơi xót xa, lúc nhìn về phía Cao Cẩn Băng đang bận rộn ở kia, ánh mắt còn có chút dịu dàng.
Tiêu Sách nhíu mày, anh vẫn luôn cảm thấy giữa Thiên Diệp và Cao Cấn Băng có gì đó không đúng, thứ tình cảm này hình như có hơi vượt quá mức tình cảm giữa một người chủ cả và một vệ sĩ.
Đặc biệt là bây giờ, cảm giác đó càng lúc càng rõ rệt.
Tiêu Sách vẫn luôn cảm thấy, giữa Thiên Diệp và Cao Cấn Băng không giống như chủ và vệ sĩ, gần như là...!Mẹ với con gái!
"Đúng vậy, là kiểu cả hai người ở chung một thời gian quá dài, sẽ có kiểu tình cảm như thế..."
Tiêu Sách chỉ là nghĩ trong lòng, cũng không có mở miệng hỏi nhiều, lại cười nói: "Khoảng cách giữa thiên tài và kẻ điên thật ra rất mỏng manh, cô ta liều mạng như vậy, sớm muộn gì rồi cũng điên."
Thiên Diệp thở dài đáp: "Trên thực tế, hiện tại có rất nhiều người đều cho rằng cô ấy là người điện..."
Lúc hai người ở đây đang nói chuyện phiếm, toàn bộ đèn trong phòng thí nghiệm đều bỗng tắt phụt hết, đèn báo động lập tức sáng lên.
"Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị cúp điện?".