“Đáng tiếc, Lý Mẫn Nhi không có ở đây, nếu Lý Mẫn Nhi cũng ở đây thì sẽ rất náo nhiệt.”
“Cậu đang nằm mơ sao? Trong một ngày gặp được Lâm Bán Thanh, Cao Cấn Bằng và cả đội Thu còn chưa đủ, còn muốn Lý Mân Nhi tới góp vui? Cậu nghĩ Tiêu Sách này là ai?
“Nhắc tới đây, Tiêu Sách kia quả thật lợi hại, vậy mà có thể quen biết cả Lâm Bán Thanh lễ Cao Cấn Băng”
“Đâu chỉ là quen biết.
Nếu như chỉ quen biết không thôi thì bọn họ có thể tự mình chạy tới đây tìm đội Thu sao? Nói vậy cậu có tin không?”
“Mẹ nó, nếu một trong các cô ấy nguyện ý vì tôi làm như vậy, thì bắt tôi sống ít đi mười năm cũng được!”
“Cậu cứ mơ đi! Dù cậu bớt đi một trăm năm, cậu cũng không thể có chút quan hệ với các cô ấy."
“Tôi chỉ nói thôi cũng không được sao?
“Đừng ầmĩnữa.
Lý Mân Nhi khác với hai người kia, làm sao cô ấy có thể tới chỗ này của chúng ta.
Hơn nữa Tiêu Sách kia có thể quen biết hai trong bốn người đẹp của Giang Lăng cũng đã đủ ầm ĩ rồi, làm sao còn có thể quen biết cả Lý Mân Nhi nữa.
Cậu cũng đừng quên Lý Mân Nhi và Lâm Bán Thanh còn có ân oán với nhau.”
Đám đông bàn tán xôn xao về Lý Mẫn Nhi, tiếc nuối việc cô ấy không đến, không thể khiến bốn người đẹp của Giang Lăng hội tụ đủ, nhưng lại hoàn toàn không biết rằng lúc này Lý Mân Nhi đang ở ngay ngoài cục cảnh sát.
Lý Vân Nhi ngồi trong chiếc xe Porsche của mình, vẻ mặt hơi cáu kỉnh, đang nói chuyện qua điện thoại:
“Anh đang làm gì vậy? Còn không mau nghĩ cách cứu anh Tiêu Sách ra đi? Không phải ngày thường rất có năng lực sao, sao cứ tới thời điểm mấu chốt lại không được việc gì vậy?”
“Anh đừng nói với tôi mấy chuyện này nữa có được không.
Tôi chỉ hỏi, có cách nào giúp cho anh Tiêu Sách thoát tội không?”
“Rất khó? Khó ở chỗ nào? Đương nhiên tôi biết bây giờ có bằng chứng bất lợi với anh Tiêu Sách, trên hung khí có vân tay của anh Tiêu Sách, nhưng sao anh không động não? Đây cũng không hẳn là bằng chứng chính xác, anh tìm một người để chết thay đi đầu thú, nói việc giết người là anh ta làm không phải là được rồi sao?”
“Đưa thêm ít tiền, sắp xếp tốt cho người nhà anh ta, có gì khó khăn sao?”
“Cái gì, anh nói lời thú tội bình thường không đủ để định tội? Nói cách khác, cho dù kẻ chết thay kia tự mình nhận tội giết người cũng không được?”
“Vậy anh không biết cài người vào dán vân tay, DNA của kẻ chết thay lên hung khí, điều này rất khó sao? Sau đó chuẩn bị một vài động cơ gây án, không phải đã xong chứng cứ giả sao?”
“Anh nói Tống Chỉ Vân rất vướng víu? Vậy anh cảm thấy Lý Mân Nhi tôi rất hồ đồ hả? Không thể cứu được anh Tiêu Sách ra thì về sau mấy người đều cút hết đi cho tôi!”
“Nhanh chóng chuẩn bị cho tôi.
Chiều nay tôi phải thấy anh Tiêu Sách được thả ra, tôi muốn ăn cơm tối cùng với anh Tiêu Sách!”
“Biến biến biến!”
Lý Mân Nhi trút giận lên chiếc điện thoại đắt tiền, vô cùng buồn bực.
Thật ra thì ngay lúc Tiêu Sách bị bắt đi, cô ấy đã nhận được tin tức.
Cô ấy cũng mặc kệ việc liệu Tiêu Sách có thực sự giết người hay không, đã lập tức hành động, chuẩn bị cứu Tiêu Sách ra ngoài.
Cao Cấn Băng và Lâm Bản Thanh đều chọn tới gặp Tống Chỉ Vân xem xét tình hình, đồng thời tạo áp lực lên Tống Chỉ Vân, hy vọng có thể sớm cứu Tiêu Sách ra.
Nhưng Lý Mân Nhi không giống vậy, cô ấy đã sớm hiểu rành mạch tình huống, hơn nữa còn dùng hành động thực tế cứu Tiêu Sách.
Cô ấy không đi vào là vì Lâm Bản Thanh và Cao Cấn Băng đều đã ở bên trong.
Mà nghĩ tới việc các cô ấy đều tới vì Tiêu Sách, cô ấy lại cảm thấy vô cùng buồn bực.
“Tên lăng nhăng dối trá này, từ khi nào đã thân thiết với Lâm Bản Thanh như vậy! Thật là bực mình mà!”
Lý Mẫn Nhi bĩu môi, nghĩ tới việc anh Tiêu Sách của cô ấy vậy mà có quan hệ không tồi với tảng băng Lâm Bản Thanh kia, lại khó chịu tựa như ăn phải ruồi bọ.
Mọi người trong phố Giang Lăng đều biết Lý Mẫn Nhi cô ấy và Lâm Bán Thanh không hợp nhau.
“Hừ, nếu thực sự phán anh Tiêu Sách có tội, tôi đây sẽ cho Ánh Tử tới cứu anh Tiêu Sách ra.
Cũng chỉ là hai tên bị truy nã thôi, cứ cho là anh Tiêu Sách giết thì sao chứ?”
Lý Mân Nhi không khỏi suy nghĩ, nhưng chỉ có thể chờ ở bên ngoài cục cảnh sát, chờ người đi tìm “kẻ chết thay”....