Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 220: Anh Biết Rõ Đây Là Một Giấc Mơ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhận được câu trả lời chắc chắn của Tổng Chỉ Vân, vẻ mặt của Tiêu Sách lập tức trở nên nghiêm túc.
Ông nội của Tổng Chỉ Vân lại là Tống Chí Nam, khó trách ai cũng đều đồn đại bối cảnh của cô rất vững chắc.
Hóa ra còn vững chắc hơn cả trong tưởng tượng, quả thực là có tính đả kích.
Là một quân nhân xuất ngũ, Tiêu Sách biết rất rõ Tống Chỉ Nam và Tống Vân Đàm là đại diện cho cấp bậc gì ở trong bộ đội.
Mặc dù Tiêu Sách không tiếp xúc với họ nhiều, nhưng từ đáy lòng cũng rất khâm phục hai người này.
Nghĩ tới Tổng Chỉ Vân là cháu gái của Tổng Chỉ Nam, Tiêu Sách lập tức không còn dám hỏi gì nhiều nữa.
Hỏi thêm lại rất có khả năng liên quan tới cơ mật của quốc gia, nếu như bị người ta biết được thì sẽ rất phiền toái.
Dĩ nhiên, nội dung chính thì không thể hỏi, nhưng mà một số câu hỏi riêng tư thì vẫn có thể hỏi.
Ví dụ như, Tiêu Sách rất muốn biết Tống Chỉ Vân có phải cũng giống như anh, vẫn còn trong trắng hay không.

Sau khi hỏi ra câu này, Tiêu Sách lại không nhịn được mà hơi đỏ mặt, toàn thân lại có hơi nóng lên, cảm thấy mình quả thật là có hơi mặt dày không biết xấu hổ.
Đợi đến lúc Tống Chỉ Vân tỉnh lại biết được anh thật sự hỏi tới chuyện này, sợ rằng sẽ không kìm được mà giết chết anh mất.
Nhưng mà hỏi thì cũng đã hỏi rồi, Tiêu Sách cũng tò mò nhìn Tống Chỉ Vân, đợi xem người kia trả lời.
"Phải!"
Rốt cục, Tống Chỉ Vân cũng mở miệng đáp.
Quả nhiên là còn con gái, Tiêu Sách cũng không cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn thấy cực kỳ bình thường.
Không nói tới tiêu chuẩn của Tổng Chỉ Vân có cao hay không, chỉ với thân phận là cháu gái của Tống Chí Nam thôi, người bình thường chỉ e là đến cả ghẹo cũng không dám ghẹo tới rồi.
"Được rồi, tôi không có câu hỏi gì nữa, tự cô đợi đến lúc thuốc hết tác dụng thì sẽ không sao nữa."
Tiêu Sách cũng không phải là người nhiều chuyện, sau khi biết được câu trả lời mà bản thân mình muốn biết nhất, anh cũng không có hứng thú tìm hiểu chuyện riêng của người khác.
Cho nên không quan tâm tới Tống Chỉ Vân nữa, tự mình leo lên giường.
"Nè Tống Chỉ Vân, lại còn hù dọa tôi sẽ xảy ra chuyện lớn, không phải mọi thứ đều rất bình.
thường sao? Thuốc SK số 3 quả nhiên là danh bất hư truyền, tác dụng rất mạnh mẽ, nếu như không phải tôi phát hiện từ trước, ắt là tôi cũng chưa chắc đã có thể chịu nổi!"
Trong lòng Tiêu Sách nghĩ ngợi.
Trên thực tế, Tiêu Sách cũng uống một ngụm nước có pha thuốc SK số 3, anh cũng có thể cảm nhận được cơ thể của mình cũng hơi biến hóa, chỉ là cũng không có để ý.
Bởi vì ảnh hưởng quá ít, cho nên cảm giác ảo ảnh mà thuốc gây ra quả thật không có ảnh hưởng gì tới Tiêu Sách,
Ngược lại, cảm giác này khiến cơ thể Tiêu Sách có chút hào hứng, nhẹ nhàng mà phấn khích, đến cả tâm trạng cũng khoan khoái khiến anh cảm thấy vô cùng thích thú.
Tiêu Sách nhắm hai mắt lại cảm nhận loại cảm giác này, không có nói gì tới Tống Chỉ Vân nữa.
Nhưng anh lại không phát hiện, Tống Chỉ Vân đan cúi đầu ở kia lại bắt đầu run rẩy chân tay, đôi mắt cũng bắt đầu từ mơ màng mà chậm rãi ửng đỏ.
Một tia đỏ này từ gò má của cô lan tới vùng cổ, ngực rồi tới cơ thể của cô.

Dĩ nhiên là người này đang rơi vào ảo giác, nhưng mà rốt cuộc đã nhìn thấy ảo giác gì thì cũng chỉ có cô mới biết.
Cũng như Tiêu Sách lúc này, đang rơi vào trong ảo giác lâng lâng.
Anh nhìn thấy được gì Tô...!
Dì Tô mỉm cười đi về phía anh, nụ cười của dì ấy vẫn ấm áp như mọi ngày.
Vẻ mặt tươi cười của dì ấy dường như càng lúc càng xinh đẹp, dì nhẹ nhàng vuốt nhẹ ngực của anh, đưa mặt tới gần anh, nhẹ nhàng hôn lên cổ của anh...!
"Dì Tô, đừng đi..." Tiêu Sách híp mắt, thấp giọng nài nỉ.
Tiêu Sách cũng không biết mình đang tiến vào ảo giác, cảm giác gặp lại được dì Tổ khiến đầu óc anh choáng váng.
Anh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của dì Tô, không để người kia đi nữa.
"Tiêu Sách ngốc, dì Tô sẽ không đi nữa, không đi..."
DÌ Tô nhẹ nhàng nói, bàn tay trắng nõn của dì khẽ nâng mặt của Tiêu Sách lên, sau đó cúi xuống hôn thật nồng nhiệt.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Sách cảm thấy giống như có dòng điện Xoẹt qua khiến cả người anh cảm thấy run rẩy, sau cũng lại chìm đắm vào trong đó.
Anh tham lam mút tới, hút lấy khoang miệng thơm ngát của dì Tô, hai tay không an phận cũng lại trượt đi trên cơ thể đầy đặn của người kia, hô hấp lại càng thêm nặng nề.
Sau đó, anh lại hung hăng lột lớp quần áo vướng víu giữa mình và dì Tô xuống.

lộ hết thảy những tình cảm bấy lâu của mình đối với dì Tô, tham lam xoa nắn, muốn nuốt chửng người kia vào trong cơ thể của mình.
Động tác của anh từ mới mẻ dần chuyển sang thuần thục, mà âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng của dì Tô cũng khiến Tiêu Sách càng lúc càng thêm hưng phấn, càng lúc càng dùng lực...!
Cả hai cử quấn quít như thế, quằn quại trong sự mềm mại, cả Tiêu Sách và dì Tô đều ôm nhau cùng tới đỉnh điểm của sự khoái lạc.
Tiêu Sách ôm lấy dì Tô, vuốt ve tấm lưng trần bóng loáng của người kia, qua thật lâu cũng không muốn tỉnh lại.
Với anh mà nói, chuyện này giống như một giấc mơ xinh đẹp...!
Anh biết rõ, đây là một giấc mơ.
Nhưng mà anh tình nguyện rơi vào trong mộng cảnh này, không muốn tỉnh lại.
Cho dù như thế nào, Tiêu Sách biết mình nên tỉnh lại.
Bây giờ anh vẫn còn đang ở trong phòng tạm giam, mặc dù mộng cảnh rất đẹp, nhưng chung quy là không phải hiện thực.
Anh còn phải
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.