Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 209: Rung Động Lòng Người!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phút chốc, mắt Tiêu Sách bị bóng dáng đi vào đầu tiên thu hút, rất lâu cũng không thể nào dời đi.
Đó là một cô gái khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mặc đồng phục, trước ngực treo bảng đội phó đội cảnh sát hình sự.
Bộ đồng phục cảnh sát bình thường mặc trên người cô lại khiến Tiêu Sách có cảm giác hoàn toàn khác lạ, giống như là được thiết kế riêng cho cô vậy.
Sạch sẽ, nhanh nhẹn, phóng khoáng, oai hùng...!
Đương nhiên, thứ thật sự thu hút Tiêu Sách là gương mặt của cô.
Gương mặt đó chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt thì nhất định sẽ thu hút ánh nhìn, trở thành gương mặt trung tâm, từ hàng mày đến mũi đều tinh tế như tranh vẽ, khiến người khác có cảm giác không chân thực.

Không nhiệt tình, không ngọt ngào, cũng không ấm áp, nhưng lại rung động lòng người!
Dù cho Tiêu Sách đã nhìn Cao Cấn Băng, Lâm Bán Thanh đến quen rồi, tưởng rằng mình đã miễn dịch với gái xinh từ lâu rồi, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái này thì vẫn kinh ngạc với nhan sắc của cô.
Chẳng cần suy đoán, Tiêu Sách cũng biết cô nhất định là Tống Chỉ Vân.
Cô nàng mặt lạnh, một trong bốn người đẹp Giang Lăng, Tống Chỉ Vân!
Cho đến bây giờ, trong bốn người đẹp của Giang Lăng, Tiêu Sách đã gặp ba người, ngoại trừ Lý Mân Nhi xếp hạng nhất, những người khác anh đều đã gặp qua.
Tiêu Sách nhìn chằm chằm Tống Chỉ Vân, sau đó so sánh với Lâm Bán Thanh và Cao Cấn Băng, rút ra kết luận là, khí chất khác nhau, mỗi người một vẻ, không phân cao thấp!
Tiêu Sách không thể không thừa nhận, những cậu ấm bình chọn bốn người đẹp của thành phố Giang Lăng rất có gu thẩm mỹ.
Dù là Lâm Bán Thanh, Cao Cấn Băng hay Tống Chỉ Vân, đều đẹp đến khiến người khác kinh ngạc, quan trọng nhất là mỗi người có khí chất khác nhau.
Sự lạnh lùng của Lâm Bán Thanh, sự mạnh mẽ của Cao Cẩn Băng, sự oai hùng của Tổng Chỉ Vân đều khiến người khác gặp rồi khó quên.
Đương nhiên là Tổng Chỉ Vận biết Tiêu Sách đang nhìn chằm chằm mình, nhưng dường như cô đã miễn dịch với ánh mắt như thế này từ lâu rồi, cô giống như không nhìn thấy, ngồi xuống chiếc bàn ở giữa phòng.
Ánh mắt của Tiêu Sách lại khiến hai người đi vào cùng Tống Chỉ Vân hơi không vui.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Ngồi cho đàng hoàng, chúng tôi có việc muốn hỏi anh!” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dùng chân đá đá ghế thép dưới mông Tiêu Sách, lạnh giọng nói.

Tiêu Sách hoàn hồn, liếc ông ta một cái, vô cùng không thích thái độ của ông ta.
Anh ung dung nói: "Anh quản trời quản đất, có thể quản được tôi sao? Tự mình muốn nhìn lại không dám nhìn, còn không cho người khác nhìn? Có bệnh à.”
“Cậu!” Người đàn ông trung niên đột nhiên nổi giận.
“Được rồi, qua đây ngồi đi, đừng làm lỡ thời gian.” Tống Chỉ Vân thản nhiên mở miệng nói.
Giọng của Tổng Chỉ Vân không cố ý giả vờ lạnh lùng hay nghiêm khắc, giống như một cô em gái hàng xóm bình thường nói chuyện vậy.
Chỉ dựa vào giọng nói này, Tiêu Sách đã cảm thấy Tổng Chỉ Vân không tệ, là một cô gái rất có cá tính.
Lúc này, Tống Chỉ Vân cũng đang quan sát Tiêu Sách, mắt của cô dường như biết nói chuyện, khi nghiêm túc nhìn người khác, rất dễ khiến người khác cảm thấy chột dạ.
Nhưng Tiêu Sách không phải người bình thường, anh nhìn thẳng vào Tống Chỉ Vân một cách bình thường.

Tống Chỉ Vân hơi nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ gì.
Cô lật giở tài liệu trên bàn, mở miệng nói: “Tiêu Sách đúng không, có người tố giác anh có liên quan đến một vụ án giết người, nên chúng tôi đưa anh về điều tra một chút, hy vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi, thành thật trả lời những vấn đề của chúng tôi.”
Tiêu Sách nghe thấy thì trong lòng thầm nói, quả nhiên là có người đã tố giác anh.
Mặc dù không hỏi, nhưng Tiêu Sách chắc chắn người tố giác anh là người của nhà họ Lý.
Tiêu Sách nhún nhún vai, nói: “Đương nhiên, tôi là một công dân tốt nhất định sẽ phối hợp thật tốt với công việc của các cô, cũng mong thoát
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.