Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 193: Tiêu Sách Thở Phào Nhẹ Nhõm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như quay lại một lần nữa, Tiêu Sách chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay khi tên sát thủ xuất hiện!
Nhưng không có nếu như.
Ba kim độc đâm vào lưng anh, chất độc hòa vào trong cơ thể, điên cuồng ăn mòn cơ thể anh, anh biết loại độc này, không chết cũng bị tàn phế!
May mắn thay, vì Ôn Liễu đã khiến anh ngã xuống, làm anh tỉnh lại.
Tiêu Sách vô cùng biết ơn liếc nhìn Ôn Liễu, khó khăn mở miệng nói: "Tôi không sao, đỡ tôi dậy"
"Anh Tiêu Sách, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.
Anh làm tôi sợ muốn chết.
Đừng nói nữa.
Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức...” Ôn Liễu lo lắng khóc lóc nói.
Tiêu Sách lắc đầu: “Không cần đi bệnh viện, cô đỡ tôi qua bên kia đi, tôi tự có cách!”
Nói xong, Tiêu Sách cố gắng dùng sức, dưới sự giúp đỡ của Ôn Liễu rời khỏi phạm vi của bãi biển, đến một khu rừng nhỏ.

Chỉ những hành động đơn giản này đã gần như vắt kiệt sức lực của Tiêu Sách.
Gần xanh trên người Tiêu Sách cuồn cuộn nổi lên, giống như những con rắn nhỏ đang bò trong cơ thể anh, vô cùng đáng sợ.
Dáng vẻ của anh lúc này đương nhiên đã dọa Ôn Liễu, cô ấy hoảng sợ nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách ngồi trên đống lá rụng, anh cảm thấy chất độc đang điên cuồng hủy hoại cơ thể anh, vội vàng nói: "Ôn Liễu, cô ra ngoài đời tôi trước."
"Không! Tôi không đi, anh Tiêu Sách, anh muốn tôi giúp gì, anh cứ việc nói..." Ôn Liễu kiên định lắc đầu, nói trong nước mắt.
“Cô ở đây, tôi không thể...!Phụt!”
Tiêu Sách đang nói, đột nhiên trong miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng trở nên khó coi, chất độc này còn nguy hiểm hơn anh tưởng.
Anh biết nếu lúc này không giải độc thì chắc chắn sẽ muộn!
Lúc này, Tiêu Sách không quan tâm đến Ôn Liễu đang ở bên cạnh, đột nhiên ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.
Ôn Liễu hoảng sợ khi thấy Tiêu Sách phun ra một ngụm máu, sau đó lại rất ngạc nhiên nhìn thấy tư thế ngồi kỳ lạ của Tiêu Sách như đang ngồi thiền.

"Anh Tiêu Sách ..." Ôn Liễu gọi Tiêu Sách, nhưng Tiêu Sách không đáp lại.
Ôn Liễu chỉ nhìn thấy cơ thể Tiêu Sách, gân xanh trên trán đột nhiên nổi lên, giống như có vô số con rắn nhỏ đang điên cuồng bò dưới da.
Khuôn mặt điển trai của Tiêu Sách cũng trở dữ tợn, khiến Ôn Liễu cảm thấy vô cùng kinh hãi, cô ấy sợ hãi không dám nói lời nào.
Sau khoảng vài phút, Tiêu Sách lại phun ra một ngụm máu đen, cả người như đã thả lỏng.
Khuôn mặt dữ tợn trở nên đẹp trai trở lại, những đường gân nổi lên đã biến mất, sắc mặt tím tái trở lại bình thường, nhưng vẫn có chút yếu ớt.
Tiêu Sách thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tiêu Sách mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Liễu có vẻ lo lắng và sợ hãi, anh vội nói: "Tôi không sao..."
Khi anh nói xong, anh nhìn thấy ánh mắt của Ôn Liễu lập tức có một tầng sương mù, những giọt nước mắt rơi xuống, làm cho người khác cảm thấy đau lòng.
Tiêu Sách đang định nói gì đó, nhưng Ôn Liễu đã lập tức lao đến, trực tiếp nhào vào ôm chặt lấy cổ của anh.
“Anh Tiêu Sách, anh làm tôi sợ chết khiếp, hu hu..”
Ôn Liễu nhào vào vòng tay của Tiêu Sách, lúc này cô ấy không còn kiềm chế được cảm xúc mà khóc òa lên.
Đối với những cô gái bình thường như Ôn Liễu, chuyện vừa xảy ra chẳng khác nào một cơn ác mộng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.