Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 179: Kiên Nhẫn Chờ Đợi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Vậy thì không phải, chỉ là rất khó đi mà thôi...!Nhưng, nếu bọn họ chọn rời đi bằng đường núi thật, vậy thì sợ là chúng ta không có đủ người để tối nay có thể theo dõi từng ngóc ngách một!"
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Đừng lo lắng, không cần nhiều người lắm, bọn họ muốn ẩn mình trong đêm để rời khỏi, trên thực tế lại làm hại ngược lại chính mình..."
Dứt lời, Tiêu Sách gọi Lâm Bán Thanh tới, nói thầm bên tai cô vài câu.
Lâm Bán Thanh nghe xong ánh mắt chợt bừng sáng, đáp: "Được! Tôi đi làm ngay, bảo đảm sẽ sắp xếp ổn thỏa trước khi trời tối, đợi bọn họ cắn câu!"
Lâm Hạo Bằng thấy Tiêu Sách thì thầm với Lâm Bán Thanh, giống như đang sắp xếp chuyện gì đó, đột nhiên thấy hơi tò mò.
Nhưng Tiêu Sách đã không nói ở trước mặt mọi người, ông ta cũng ngại hỏi rốt cuộc hai người đang sắp xếp chuyện gì, bởi vì ông ta biết trong lòng Tiêu Sách vẫn hơi đề phòng anh
ta.

Lâm Hạo Bằng mở miệng hỏi: “Vậy tôi làm gì?”
Tiêu Sách ung dung cười: “Ông cụ đương nhiên là dẫn người đi phong toả đường, gọi hết tất cả người nào có thể gọi, không thể để bọn họ chạy đi từ chính diện.”
Lâm Hạo Bằng nghe thấy thì ngây ra, hỏi: “Không phải cậu nói, bọn họ sẽ không chọn chạy từ đường lớn sao?”
Tiêu Sách cười nói: “Ông cụ à, đây chỉ là đề phòng lỡ như, lỡ như bọn họ làm ngược lại, thật sự chọn đường lớn để rời đi thì sao? Nhất định phải phong tỏa đường, nếu không cứ để bọn họ đưa ông cụ Lâm đi một cách nghênh ngang như vậy, không phải chúng ta sẽ thành trò cười sao?”
Lâm Hạo Bằng nghĩ thì thấy cũng đúng, nên gật đầu nói: “Được! Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi, hôm nay bọn họ muốn đưa ông cụ rời đi, thì phải bước qua xác tôi đã!”
Nói xong, ông ta hùng hổ dẫn theo hai đứa con trai rời đi.
Tiêu Sách không rời đi, anh lựa chọn ở lại chỗ của Lâm Bản Thanh, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, trước kia trời hoàn toàn tối, Lâm Bán Thanh nhận được cuộc gọi rồi nói với Tiêu Sách: “Làm xong rồi! Tất cả đều đã sắp xếp xong rồi.”
Tiêu Sách nhếch miệng cười: “Tốt lắm, bây giờ chỉ còn đợi màn kịch lên sàn thôi!”
“Hay là tôi cũng qua chỗ bác cả xem nhỉ, tôi sợ một mình bác cả không trấn áp được, sẽ mất kiểm soát.” Lâm Bán Thanh vẫn hơi lo lắng.
“Yên tâm đi, bên đó sẽ không mất kiểm soát đâu...!Nhưng mà, nếu cô muốn đi thì cứ đi.”
Tiêu Sách không ngăn Lâm Bán Thanh.
Cuối cùng, cô ấy vẫn đưa Long Ngũ nhanh chóng chạy đến con đường vào hẻm núi thông ra thế giới bên ngoài của nhà họ Lâm.
Còn Long Thất thì được Lâm Bán Thanh bảo ở lại, phối hợp với hành động của Tiêu Sách.

Vị trí mà nhà họ Lâm ở được xem như là một khe núi hoàn chỉnh, chỉ có hai con đường có thể rời đi, còn đường mà xe có thể chạy thì chỉ có một con đường ở phía bắc.
Lúc này, Lâm Hạo Bằng dẫn theo mấy chục người nhà họ Lâm, cùng với một đám vệ sĩ, phong tỏa trên con đường phía Bắc.
Nhìn thấy Lâm Bán Thanh đến, Lâm Hạo Bằng đột nhiên lo lắng nói: “Bán Thanh, sao cháu lại đến đây? Một lát ở đây có thể sẽ đánh nhau, sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Lâm Bán Thanh lắc lắc đầu, nói: “Bác cả, con đường bên phía nam đã phong tỏa rồi đúng không?”
“Bác đã để hai thằng nhóc Lâm Hải Phong và Lâm Vũ Thiên dẫn theo một số người canh chừng bên đó rồi, một khi có chuyện gì thì sẽ lập tức báo với chúng ta, sẽ không có vấn đề gì đâu, bên đó là đường nhỏ, xe không đi qua được, bọn họ có muốn rời đi cũng không thể nhanh như vậy.”
Lâm Bán Thanh gật gật đầu, nhìn con đường phía trước có vẻ rất yên lặng, nhưng thực tế thì cả nhà họ Lâm đều đang cuộn trào: “Hy vọng tối nay, đừng có quá nhiều máu chảy..”
Lâm Bản Thanh và Long Ngũ chờ đợi ở trên xe.
Đợi cho đến mười giờ tối, cả nhà họ Lâm vẫn yên lặng như cũ.
Vào lúc này, cuối cùng sự việc đã xảy ra thay đổi, bọn họ nhận được tin tức, đoàn xe đi ra từ nhà của Lâm Khôn hình như sắp rời đi.

“Đến rồi!”
Sắc mặt Lâm Hạo Bằng nghiêm trọng, nhìn về phía xa.
Lâm Bán Thanh đứng bên cạnh ông ta, sắc mặt cũng nghiêm trọng như vậy.
Bọn họ đều biết, bắt đầu từ giây phút này, Lâm Khôn đã chẳng khác nào kẻ phản bội, cho dù nhà họ Lâm không sụp đổ, thì cũng sẽ vì Lâm Khôn dẫn theo người phản bội mà bị ảnh hưởng nặng nề đến thực lực.
Nhưng bây giờ, bọn họ không ai có tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện này nữa, việc bọn họ cần suy nghĩ là tuyệt đối không thể để Lâm Khôn đưa ông cụ sang nước M, nếu không thì hậu quả sẽ
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.