Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 170: Không Hề Đơn Giản!






“Những người này không phải người nhà họ Lâm, có lẽ là cao thủ mà Đàm Huy đưa tới!”.
Lâm Bán Thanh nhỏ giọng nói với Tiêu Sách, sau đó lại nói: “Tiêu Sách, tại sao anh lại bảo tôi đồng ý với Lâm Khôn đến nhà ông ta ăn cơm? Anh không sợ đây là cái bẫy sao? Tuyệt đối Lâm Khôn không có ý gì tốt đẹp!”
Tiêu Sách cười nhạt: “Đương nhiên tôi biết ông ta không có ý gì tốt đẹp, nhưng dựa vào thái độ trước kia của ông ta, ông ta sẽ không trực tiếp mà không nể mặt gây bất lợi cho cô, vì thế cho dù là âm mưu, cũng sẽ không ở đây mà thu phục cô, thậm chí là thủ tiêu! Vì thế chỉ cần cẩn thận một chút, có lẽ không có vấn đề gì đâu?”.
"Bảo cô đồng ý với ông ta là bởi vì chúng ta có thể nhân cơ hội này vào nhà họ Lâm! Chút nữa tìm cơ hội, tôi tạm thời rời đi để nghĩ cách xác định xem ông cụ Lâm có bị giám sát ở đây hay không...!Ngoài ra, gọi tôi là Long Đại.”
Lâm Bán Thanh nghe xong liền sửng sốt, nhíu mày: "Ở đây nhiều người như vậy, anh cứ như vậy đi tìm ông cụ sao? Nếu bị người phát hiện, có lẽ sẽ.."
"Yên tâm đi, tôi sẽ chờ cơ hội, cũng cẩn thận một chút, cứ để chúng ta tùy cơ ứng biến là được rồi."
Nói xong, Tiêu Sách cũng ngừng nói.

Ngay sau đó đoàn người tiến vào đại sảnh xa hoa của sân, Lâm Khôn có vẻ không quan tâm đến chuyện Lâm Bán Thanh mang theo vệ sĩ đến, vì thế không ai ngăn cản Tiêu Sách ba người bọn họ.
Sau khi đến đại sảnh, Tiêu Sách phát hiện đã có năm sáu người đang đợi trong đại sảnh lúc này.
Trong đó có một thanh niên khoảng hai bốn hai năm tuổi, đang ngồi ở vị trí chính trong đại sảnh, vẻ mặt lãnh đạm, thần thái bình thản kiêu ngạo, rõ ràng là không bình thường.
Hơn nữa, đằng sau cậu ta còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo rất rõ, lộ ra vài phần khát máu và tàn nhẫn.
Không hề đơn giản!
Long Ngũ nhìn cậu ta, đột nhiên nheo mắt lại đối mặt với đối phương.
Ngoài hai người này ra, còn có một người đàn ông có râu khoảng bốn mươi tuổi, ngồi ở vị trí thuộc hạ của thanh niên, ông ta có lông mày rậm và đôi mắt to, toàn thân bắp thịt cường tráng, tỏa ra khí chất của thổ phỉ.
Những người còn lại đều đứng sau lưng cậu ta, biểu hiện là người của cậu ta.
Lâm Bán Thanh hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Đây là một trong những cánh tay phải trái của Đàm Huy, tên là Thần Điền, ông ta là một cao thủ rất lợi hại!"
Tiêu Sách gật đầu và không quan tâm lắm, Thẩm Điền này cũng có thể được coi là một cao thủ, nhưng Tiêu Sách cảm thấy Long Ngũ và Long Thất có thể giải quyết ông ta.
Ngược lại là người đàn ông trung niên mặt sẹo phía sau thanh niên kia, thật không đơn giản.
Ông ta mang lại cho Tiêu Sách cảm giác còn mạnh hơn của Long Ngũ, e rằng Long Ngũ sẽ không phải là đối thủ của ông ta.
Điều này làm cho Tiêu Sách thấy tò mò, người có thể khiến cao thủ làm vệ sĩ hiển nhiên không phải là nhân vật đơn giản, cậu ta lại còn đang ngồi trên ghế chính, Lâm Khôn mang theo Lâm Bán Thanh đi vào, cậu ta cũng không có ý định đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, đáng để người khác phải suy nghĩ.
Lúc này Lâm Bàn Thanh cũng tò mò đánh giá thanh niên, cau mày nói: "Bác hai, cậu ta là ai?"
Lâm Khôn nghe xong cười nhạt nói: "Cháu gái Bán Thanh, đến đây, để bác giới thiệu cho cháu, đây là người bác muối giới thiệu với cháu, Lâm Triệt..."
"Anh Đường ba không cần giới thiệu, em sẽ tự mình nói."
Thanh niên được gọi là Lâm Triệt mỉm cười đứng lên, đi đến chỗ cách Lâm Bán Thanh chỉ hai mét, thấy Long Ngũ và Long Thất cảnh giác đứng chắn trước mặt Lâm Bán Thanh thì cậu ta mới dừng lại.

Cậu ta cười nói: "Xin tự giới thiệu, tôi tên là Lâm Triệt, bổ nuôi của tôi là Lâm Kiệt, cô chính là Lâm Bán Thanh đúng không? Không hổ danh là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng, quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, nhìn đã muốn yêu, trước khi tôi trở về nước, tôi thường nghe thấy tên cô, hôm nay vừa ra mắt, so với tưởng tượng của tôi thì đẹp hơn nhiều.
Lâm Bán Thanh sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng khi nghe được lời này, cô hỏi: "Con trai nuôi của Lâm Kiệt?”
Lâm Triệt cười nhạt một tiếng, nói: "Tuy rằng bố nuôi của tôi đã rời khỏi nhà họ Lâm mấy chục năm trước, nhưng cô nên gọi một tiếng ông chứ?”
"Hừ! Ông ta đã làm chuyện như vậy, còn muốn tôi ông ta là ông hai?"
Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói xong, tức giận nhìn Lâm Khôn, nói: "Bác hai, đây là người mà bác muốn giới thiệu với cháu sao? Quả thật là không cần che đậy một chút nào, mang người về nhà họ Lâm luôn rồi! Có vẻ như không lâu sau nữa, người nhà họ Lâm đều phải đổi da hết rồi!”
Lâm Khôn cười nhạt khi nghe điều này: "Cháu gái Bán Thanh nói gì vậy? Lâm Triệt là con nuôi của ông hai cháu, tuy rằng tuổi tác không chênh lệch nhiều nhưng theo lý mà nói cháu nên gọi một tiếng chú, bây giờ cháu nói cái gì bác hai nghe không hiểu, cái gì mà đổi da? Đổi ai cơ?”
Lâm Bán Thanh nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Khốn, chỉ hận không thể ở ngay lúc này lột ra bộ mặt giả tạo của Lâm Khôn, không muốn nể mặt thêm một chút nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.