Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 165: Tôi Thích Thế!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỉ có thể đợi thời cơ đến!
Anh nhìn vào mắt Lâm Bán Thanh nói: "Có đồ trang điểm không?"
"Có, nhưng anh cần để làm gì?" Lâm Bán Thanh ngờ vực hỏi, lấy đồ trang điểm từ trong túi
ra.
Tiêu Sách cười nhẹ: "Tuy rằng tôi đồng ý giúp cô, nhưng có thể che giấu thân phận của mình, không để đối phương phát hiện thì không phải càng tốt hơn sao, cho nên tôi cần phải hóa trang một chút."
Nói xong, Tiêu Sách dùng đồ trang điểm của Lâm Bán Thanh bắt đầu hóa trang.
Rất nhanh sau đó, gương mặt của Tiêu Sách thay đổi hoàn toàn, trước mắt Lâm Bán Thanh giờ đây là một chàng trai tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Nếu như không phải Lâm Bản Thanh nhìn thấy hết cả quá trình, chỉ sợ là cô cũng không nhận ra người bên cạnh mình lúc này là Tiêu Sách.
"Tạm được rồi, dụng cụ không đủ, chỉ có thể làm được đến thế này! Nhưng vậy cũng ổn rồi, chỉ mong là họ sẽ không quá chú ý tôi, nếu không vẫn có thể điều tra ra thân phận thật sự của tôi."
Tiêu Sách trả đồ trang điểm cho Lâm Bán Thanh, sau đó thản nhiên nói.

Anh nhìn Long Ngũ và Long Thất rồi đột nhiên cười: "Cậu là Long Ngũ, cô là Long Thất, vậy các người còn có Long Lục? Long Nhất, Long Nhị, Long Tam cho đến Long Cửu sao?"
Anh nói xong, sắc mặt Long Ngũ lập tức thay đổi, nhưng anh ta không nói gì.
Ngược lại Lâm Bán Thanh lại gật đầu nói: "Anh đoán đúng rồi, quả thật là có Long Nhất, Long Nhị, nhưng không có Long Cửu, bọn họ tổng cộng có tám anh em, chẳng qua những người còn lại đã đến một nơi rất xa, tạm thời không đến giúp được cho nên anh không cần nghĩ đến điều đó."
Tiêu Sách chỉ cười và nói: "Yên tâm đi, tôi không hề nghĩ sẽ nhờ đến lực lượng của những người khác, để cứu ông cụ Lâm ra thì mấy người chúng ta là đủ rồi! Tôi chẳng qua là muốn dùng một thân phận khác mà thôi.
Nếu như từ Long Nhất đến Long Bát đều có rồi, vậy cứ gọi tôi là..."
"Anh đừng hòng! Rất nhanh thôi là sẽ có người làm Long Cửu rồi!" Long Ngu khẩn trương
nói.
Tiêu Sách khinh thường nói: "Ai nói là tôi muốn làm Long Cửu? Như vậy chẳng phải là trở thành anh em của các người sao? Đừng có mơ!"
Tiêu Sách nói xong, Long Ngũ vô cùng tức giận, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại.
Tiêu Sách nói tiếp: "Từ giờ trở đi hãy gọi tôi là Long Đại, nhất định không được để lộ thân phận thật sự của tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt."
"Long Đại?" Lâm Bán Thanh ngây người ra, nhìn qua Long Ngũ và Long Thất.
Quả nhiên, cô ấy nhìn thấy được sự tức giận cũng như buồn bực trên mặt bọn họ, nên trong nhất thời cô ấy cũng không biết nói gì.
Nhưng lúc này họ phải dựa vào Tiêu Sách, việc anh muốn lấy tên gì, bọn họ quả thật không thể xen vào được.
Lâm Bán Thanh chỉ đành chấp nhận: "Được, từ giờ trở đi, bọn tôi sẽ gọi anh là Long Đại."
Môi Long Ngũ giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Còn Long Thất thì hừ một tiếng, khó chịu nói: "Thật khó nghe!"
"Tôi thích thế!"
Tiêu Sách cười rồi nói tiếp: "Đúng rồi, tôi còn có chuyện cần nói, đợi sau khi đến nhà họ Lâm, các người không được gây trở ngại cho tôi, nếu tôi có ra lệnh gì thì cũng phải nghe theo, bằng không xảy ra chuyện gì làm cho ông cụ Lâm không tỉnh lại được thì tôi không chịu trách nhiệm đầu!"
Long Ngũ và Long Thất nghe vậy lập tức tức giận hỏi: "Chúng tôi phải nghe theo lệnh của anh sao?"
"Đương nhiên!" Tiêu Sách thản nhiên nói.
"Không..."
"Long Ngũ, Long Thất! Đừng nói nữa...!Hãy làm theo lời Tiêu...!Long Đại nói! Đến lúc đó hãy cố gắng phối hợp với Long Đại, chỉ cần làm ông nội tỉnh lại, bảo hai người làm gì thì phải làm cái đó!"
"Vâng cô chủ!"
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.