Mẫn Nhi lầm bầm nói: “Anh Tiêu Sách, nếu anh không tin Mân Nhi, Mẫn Nhi sẽ tức giận! Khi Mẫn Nhi tức giận sẽ rất đáng sợ.”
Tiêu Sách cười nhạt một tiếng, không nói lời nào, anh ngồi lên xe Mân Nhi, sau đó đột nhiên anh ngửi thấy một mùi gì đó, nhíu mày nói: “Cô nhóc em lại hút thuốc à?” Mân Nhi nghe vậy thì thè lưỡi nói: “Không có, đó là một người bạn đã hút thuốc trên xe em, không phải em hút, thật mà!”
Tiêu Sách nhìn Mẫn Nhi và bất ngờ nắm lấy cánh tay của cô ấy đưa lên chóp mũi của anh.
Một mùi thuốc lá thoang thoảng, quyện với mùi nước hoa thơm mát lập tức bay vào mũi Tiêu Sách, Tiêu Sách cười ha ha: “Bạn của em?”
Mẫn Nhi nhìn Tiêu Sách không nói nên lời, rồi bụm miệng.
"Anh Tiêu Sách, do tâm trạng không tốt nên em chỉ hút một điếu.
Thật đấy, chỉ một điếu thôi! Em thề, em tuyệt đối không có nói dối anh!"
"Một điểu thôi sao? Ha ha."
Tiêu Sách cảm thấy anh thật sự không thể tin nổi cô nhóc này, anh đột nhiên đưa tay ra lấy túi của Mân Nhi, quả nhiên tìm thấy một gói thuốc lá trong đó.
Mở gói thuốc lá ra, bên trong chỉ còn lại một nửa.
“Đây là chỉ hút một điều mà em nói sao?”
Sự thật ở trước mặt, Mẫn Nhi không biết mình phải làm gì.
Tiêu Sách thấy cô ấy không nói lời nào, anh gõ lên đầu cô ấy một cái.
"Không còn gì để nói? Lần trước em đã hứa với tôi như thế nào? Em đã gọi tôi một tiếng anh Tiêu Sách, vậy thì đừng trách tôi quản em, nếu không sau này em đừng đến tìm tôi nữa, bằng không lần sau tôi thấy em hút thuốc nữa tôi lại đánh em!"
Nói xong, Tiêu Sách bỏ gói thuốc vào trong túi mình, thản nhiên nói: "Tịch thu!"
Miệng Mân Nhi run lên, ánh mắt càng thêm uể oải.
Có vẻ như trước đây cô ấy chưa từng trải tình huống như vậy, thuốc của cô ấy bất ngờ bị Tiêu Sách tịch thu.
Nếu biết trước điều này...!
Nhưng ngay sau đó, Mân Nhi đã khôi phục lại bình thường, nét mặt tươi như hoa.
Cô ấy lái xe rời đi, mở miệng nói: “Anh Tiêu Sách, buổi trưa em có mời mấy người bạn đến dự sinh nhật, nhưng anh Tiêu Sách mới là người quan trọng nhất, nên Mân Nhi chỉ đón một mình anh thôi.”
Tiêu Sách nghe vậy, không những không cảm động ngược lại còn không biết phải nói gì: "Lúc nãy ai vừa nói với tôi, nếu tôi không đi dự sinh nhật của cô ấy, sẽ không có ai đi cùng? Nhóc con, cuối cùng tôi còn có thể tin em không?"
Mẫn Nhi nghe vậy, lập tức ngẩn người ra...!
Một lúc sau, cô ấy mới nhẹ nhàng nói: "Đó không phải chỉ là làm nũng thôi sao? Khi một gái làm nũng, nói dối cũng là điều bình thường thôi.
Anh Tiêu Sách, sao anh lại nghiêm túc như vậy."
Tiêu Sách cũng không muốn nghiêm túc như vậy, chỉ là những lời nói ra từ miệng cô gái này, mười câu thì có đến chín câu là nói dối, ai cũng không thể nhẫn nại được.
Anh đột nhiên nhìn vào một bên mặt của Mẫn Nhi và bình tĩnh nói: "Mân Nhi, em thật sự tên là Hạ Mân?"
"Đúng vậy, em tên là Hạ Mân, sao em có thể nói dối anh được, chứng minh thư em cũng đưa anh xem rồi?” Vẻ mặt Mân Nhi đầy nghi hoặc hỏi.
“Vậy thì em tháo kính râm xuống cho tôi xem.” Tiêu Sách nói một cách nghiêm túc.
Mân Nhi lập tức đời người ra, yếu ớt nói: "Anh Tiêu Sách, bỏ đi.
Mẫn Nhi trông rất xấu, nếu em tháo kính râm xuống, anh Tiêu Sách sẽ không thích Mân Nhi nữa."
"Nếu em bỏ kính xuống, bất kể em trông như thế nào, tôi đảm bảo sẽ chỉ thích em nhiều hơn" Tiêu Sách nói một cách nghiêm túc.
“Thật sao?”
“Thật đấy!”
“Quên đi, lời của đàn ông các anh không có câu nào là thật.
Giờ thì nghe hay đấy, nhưng khi em tháo kính xuống không còn xinh đẹp, chắc chắn anh sẽ không thích Mân Nhi nữa.”
“Không, tôi không giống với những người đàn ông khác.”
“Không giống chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không giống."
“Nếu em không tháo, tôi sẽ xuống xe” Tiêu Sách mở miệng nói, đặt tay lên nắm cửa.
Mẫn Nhi hơi bối rối, sau đó bĩu môi nói: "Được rồi, anh hứa với em đi, cho dù Mân Nhi trông như thế nào, anh cũng không thể không thích Mân Nhi."
"Được."
Tiêu Sách nói xong, Mẫn Nhi từ từ tháo kính râm xuống, anh nghiêm túc nhìn cô ấy.
Trong một giây tiếp theo, khuôn mặt của Mẫn Nhi lộ ra trước mắt Tiêu Sách, Tiêu Sách sững sờ một lúc, trong lúc nhất thời không có chút phản ứng.
Mẫn Nhi không xấu, ngũ quan cân đối, làn da thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng có thể coi là khá xuất sắc.
Nhưng cô ấy hoàn toàn khác với những gì Tiêu Sách tưởng tượng.
Cho đến lúc này, ý nghĩ Mân Nhi là Lý Mân Nhi đã biến mất hơn một nửa.
Anh biết Lý Mẫn Nhi là người đứng đầu trong bốn người đẹp Giang Lăng, diện mạo nhất định không phải tầm thường, nhất định phải sánh ngang với Cao Cấn Bằng và Lâm Bán Thanh, thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Còn Mân Nhi, mặc dù cô ấy cũng coi như là xinh đẹp, nhưng cô ấy còn kém xa mức đó.