Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 144: “nếu Phái Đến Thì Cứ Đánh Là Được”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Trên sát thủ cấp vàng, còn có sát thủ cấp bạch kim, Chỉ có những người xuất sắc trong số sát thủ cấp vàng, tất cả các phương diện đều được đánh giá trong top mới có thể trở thành sát thủ cấp bạch kim.
Một khi thăng đến sát thủ cấp bạch kim thì sẽ được hưởng thụ rất nhiều đặc quyền, ví dụ như được ưu tiên chọn nhiệm vụ, mỗi năm được tổng bộ của Hắc Bảng trợ giúp một lần, Hắc Bảng lấy rất ít tiền hoa hồng vâng vâng...!Khi đạt đến sát thủ cấp độ này thì thường rất ít khi ra tay, bởi vì bọn họ đã dựa vào Hắc Bảng mà kiếm được số tiền tiêu cả đời cũng không hết rồi, chỉ có một vài nhiệm vụ có tiền công đủ nhiều, bọn họ mới nhận...”
“Mà sát thủ cấp bạch kim vẫn chưa phải là mạnh nhất, vẫn còn sát thủ cấp kim cương! Tôi cũng không biết sát thủ cấp kim cương cần điều kiện gì để thăng cấp.
Số lượng sát thủ ở cấp độ này vô cùng ít ỏi, người nào cũng đều rất bí ẩn, cách giết người chẳng giống ai, đến Tổng thống của một vài quốc gia tầm trung, bọn họ cũng dám đi ám sát, hơn nữa còn có rất nhiều vụ thành công”
“Cho đến hôm nay, trên Hắc Bảng vẫn còn treo hai nhiệm vụ có độ khó chín sao, đó là ám sát Tổng thống nước M và ám sát số một nước Hoa.
Hai nhiệm vụ này đã treo ở đó mấy năm rồi, thù lao lên đến cả tỷ, nhưng lại không có sát thủ nào nhận nhiệm vụ này, Nghe nói mấy vua sát thủ trên Hắc Bảng đã chuẩn bị kết hợp với nhau, cùng nhận hai nhiệm vụ này, nhưng tạm thời vẫn chưa thấy tin tức gì, không biết là thật hay giả.”
“Mà vua sát thủ là sát thủ hơn cả cấp kim cương, là sát thủ hàng đầu trên Hắc Bảng! Số lượng sát thủ cấp này chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai cũng đều rất bí ẩn, nghe nói là có sức
mạnh phi thường, chỉ có rất ít người nhìn thấy, bởi vì những người từng nhìn thấy đều đã chết hết rồi.”
Tiêu Sách nói xong, Phương Bác hơi há hốc mồm, kinh ngạc không biết nói gì.
Phương Bác tưởng rằng, người của ông Triệu, Triệu Quân đã là đại diện cho thế giới ngầm, ít nhất là vua của thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, thế giới ngầm phức tạp và lớn mạnh hơn anh ấy nghĩ nhiều.
Không hiểu Hắc Bảng thì vẫn ổn, bây giờ được Tiêu sách phổ cập, Phương Bác đột nhiên thấy hơi sợ: “Vậy ý của anh Sách là, em đã bị sát thủ của Hắc Bảng nhắm trúng rồi à?”
Tiêu Sách nghe thấy thì cười khẽ một tiếng: “Vậy thì cũng không đến mức như vậy.
Nhiệm vụ nhỏ trên người cậu vốn dĩ không đáng để mắt tới trên Hắc Bảng, nếu người đại diện của Đằng Phát đã nhận nhiệm vụ của cậu, vậy thì những người đại diện và sát thủ khác sẽ không nhìn thấy nhiệm vụ này trong một thời gian ngắn.
Vì vậy, tạm thời cậu không cần quá lo lắng.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Vốn dĩ Phương Bác đã thở phào một hơi, nhưng nghe thấy Tiêu Sách nói “nhưng mà”, anh ấy lại trở nên căng thẳng.
“Nhưng mà, trong tay một người đại diện có lẽ không chỉ có một sát thủ.
Sau khi Đằng Phát thất bại, người đại diện của anh ấy có thể sẽ cho sát thủ khác nhận nhiệm vụ này.”
Tiêu Sách nói xong, Đằng Phát nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói: “Anh ấy nói không sai, Nhiệm vụ của tôi thất bại, nhưng không có nghĩa là người đại diện của tôi cũng thất bại.

Chắc chắn anh ta sẽ cho người khác nhận nhiệm vụ này, cho đến khi anh ta cảm thấy nhiệm vụ này không thể nào hoàn thành thì mới từ bỏ...”
“Mà từ bỏ nhiệm vụ thì phải trả cái giả rất lớn, nên có lẽ anh ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ, Mặc dù tôi không biết trong tay người đại diện của tôi có bao nhiêu sát thủ, nhưng tôi biết ít nhất anh ta còn là người đại diện của một sát thủ cấp vàng.
Nếu anh ta phái sát thủ cấp vàng đến thì..”
“Nếu phái đến thì cứ đánh là được.” Tiêu Sách ung dung nói, trên mặt tỏ vẻ tự tin tuyệt đối.
Đằng Phát đột nhiên nghẹn lại.
Nhưng nghĩ đến sức mạnh của Tiêu Sách lúc nãy khi xử lý đàn em của anh ta thì anh ta lại không thể nói ra bất cứ lời phản bác nào.
Trong mắt anh ta, sức mạnh của Tiêu Sách đúng là vượt qua sát thủ cấp vàng bình thường trên Hắc Bảng.

Đây cũng là lý do tại sao anh ta lại phối hợp và thành thật như vậy.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Sách, vốn dĩ Phương Bác đang bất an đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng anh ấy vẫn nhíu mày nói: “Anh Sách, anh thì không sợ những sát thủ đó, những mục tiêu của bọn họ là em.”
Tiêu Sách nghe thấy thì cũng nhíu mày, đúng là anh không sợ những sát thủ bình thường của Hắc Bảng, nhưng Phương Bác thì không được.
Mà anh cũng không thể cứ ở bên cạnh Phương Bác bảo vệ anh ấy.
Đừng nói là sát thủ cấp vàng, cho dù là cấp bạc, thậm chí là sát thủ cấp đồng như Đằng Phát, Phương Bác cũng chưa chắc có thể chống lại được.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.