“Mẹ nó! Coi ông đây là đồ ngốc mà lừa gạt sao? Con mẹ còn cái gì mà nợ cờ bạc đến lánh nạn? Chỉ là trùng hợp nhìn thấy tao? Coi ông đây là đồ ngốc, ông đánh chết mày!”
Triệu Hải vừa nói vừa đạp lên người thanh niên.
Nhưng thanh niên chỉ biết hét lên rằng mình bị oan, không chịu thừa nhận, dù là bị Triệu Hải đạp, cậu ta cũng chỉ ôm lấy đầu nói mình bị oan.
Một lúc xong Triệu Hải tức đến thở hổn hển, thanh niên cũng bị đạp đến mặt mũi bầm dập.
Lúc này Vương Thông không nhịn được nữa lại nói: “Anh Tiêu, Hải, hay là chúng ta thật sự nhầm rồi? Nếu không miệng thằng nhóc này lại cũng như vậy?”
Tiêu Sách cười nhạt, ngăn Triệu Hải đang thở hổn hển muốn tiếp tục đạp.
Tiêu Sách nói: “Miệng rất cứng phải không? Điều đó chưa chắc đúng, chỉ là Hải chưa dùng đúng phương pháp mà thôi, mức độ ép cung này chỉ là nghiệp dư mà thôi, một người có chút khí phách, cứng rắn không nói là chuyện bình thường, suy nghĩ của Thông cũng chính là thứ mà cậu ta muốn nhìn thấy.”
Nói xong Tiêu Sách nói với Triệu Hải: “Hải, cậu qua đây, tôi dậy cậu chút thủ đoạn ép cung, bảo đảm cho dù trong lòng cậu ta có oan đi chăng nữa, cho dù là người thép cũng phải nói
ra!"
Triệu Hải bất ngờ khi nghe thấy vậy.
Sau đó Tiêu Sách nhẹ giọng nói bên tai Triệu Hải, vừa nói vừa quan sát sắc mặt thanh niên đang ở dưới đất.
Thanh niên sau khi nghe thấy lời nói của Tiêu Sau, sắc mặt rất khó coi, biến đổi thất thường, lúc trắng lúc tím, giống như đang sợ hãi, giống như đang do dự.
Tiêu Sách cười lạnh, nói xong thì vỗ vai Triệu Hải.
Thân là đội trưởng của Trung đội Lang Nha, Tiêu Sách có vô số thủ đoạn tra tấn, cho dù có là chiến binh tinh nhuệ nhất, trả qua các loại huấn luyện đặc biệt, nhưng ở trước mặt Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng chắc chắn bắt bọn họ mở miệng!
Hơn nữa, những thủ đoạn đó đối với cơ thể người không có quá nhiều tổn thất, cho dù sau đó khám nghiệm vết thương, cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Triệu Hải đánh thanh niên, nhìn có vẻ rất dã man, nhưng trên thực tế mức độ đau đó không tính là bao nhiêu, hơn nữa dễ đánh chết người.
Tiêu Sách cũng vì sợ Triệu Hải thật sự đánh chết người, dù sao theo Tiêu Sách thấy, thanh niên này đến cùng cũng chỉ là kẻ bám đuôi, một nhân vật tầm thường mà thôi.
Cái anh cần là thứ đang giấu sau lưng thanh niên, người đã chỉ thị cho cậu ta theo dõi Triệu Hai.
Triệu Hải nhận được lời truyền dạy của Tiêu Sách, khuôn mặt bất ngờ lộ ra biểu cảm muốn thử ngay lập tức, nụ cười xấu xa nhìn thanh niên, chậm rãi bước đến gần cậu ta.
Cậu ta không thể chờ đến lúc có thể thử một chút, phương pháp mà Tiêu Sách có thật sự hữu dụng hay không.
Thanh niên đó thay đổi biểu cảm liên tục, lúc này nhìn thấy Triệu Hải cử như nhìn thấy ác ma, lùi lại phía sau một lúc, tinh thần khủng bố đó giống như đã nghiền nát cậu ta.
“Nhóc con, mày phải cứng rắn hơn chút nữa, kiên trì thêm một thời gian nữa! Yên tâm, bọn tạo không vội, thời gian của bọn tao có cả tối, từ từ chiêu đãi mày!”
Triệu Hải xoa xoa tay tiến đến trước mặt thanh niên.
Thanh niên sợ hãi, sắc mặt biến đổi lớn, khoảnh khắc cánh tay của Triệu Hải rơi trên người cậu ta, cuối cùng cậu ta đã hoàn toàn không chịu được nữa.
“Tôi nói! Tôi nói! Đừng ra tay, tôi nói hết!”
Triệu Hải kinh ngạc, tức giận rút tay về, không vui nói: “Mẹ nó! Ông đây còn chưa động tay”
Tiêu Sách cười lạnh: “Lần sau có cơ hội thì dùng thử, trước tiên hãy hỏi cậu ta, rốt cuộc là ai đã phát cậu ta đến theo dõi cậu, bọn chúng muốn làm gì cậu.”
Triệu Hải gật đầu, sau đó bắt đầu dò hỏi thanh niên đang sụp đổ.
Sau hơn mười phút, bọn họ đã có được toàn bộ những thứ mình muốn, quả nhiên thanh niên đã nhận được mệnh lệnh theo dõi Triệu Hải, Triệu Hải không đổ oan cho cậu ta.
Nhưng thanh niên này, chỉ là một người bình thường.
Cậu ta chỉ nhận mệnh lệnh từ đại ca của mình, để cậu ta theo dõi Triệu Hải, còn về việc đại ca cậu ta muốn làm gì Triệu Hải, cậu ta hoàn toàn không biết.
"Anh hai, những gì nên nói tôi đều nói hết rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Người thanh niên kia nơm nớp lo sợ nói.
Tiêu Sách không trả lời, đưa mắt nhìn về phía Phương Bác, chỉ thấy sắc mặt của người kia đang rất khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn người thanh niên, vung tay lên tát gã một cái thật mạnh.
"Mẹ kiếp! Mày nói đại ca của mày là Đằng Phát, anh Phát? Là anh Phát kêu mày tới theo dõi ông mày à? Mày tưởng ông đây là thằng ngu chắc? Tao đập chết mày!"
Phương Bác xông tới muốn ra tay lại bị Tiêu Sách kéo lại.
Tiểu Sách hơi nghi ngờ, mở miệng nói: "Tiểu Bác, lời cậu ta nói có vấn đề gì thế? Đằng Phát là ai?"
Tiêu Sách cảm thấy người thanh niên này không giống như đang nói dối, chí ít thì vẻ mặt đó rất thành thật.
Nhưng sau khi Phương Bác nghe được lại lập tức kết luận là người này nói doi.
Tiêu Sách cảm thấy, trong chuyện này có vài điểm mình vẫn chưa được biết.
Lúc này, Phương Bác đang giận đến bốc khói đầu, nghe Tiêu Sách hỏi xong lại đáp: "Anh Sách, thằng nhóc này đang nói dối! Anh Phát cũng giống như anh Pháo Hỏa vậy, đều là một trong những đàn em của ông Triệu.
Thằng nhóc này lại nói anh Phát muốn đối phó với em, nhất định là đang muốn gắp lửa bỏ tay người, vu oan hãm hại anh Phát, nó tưởng rằng em ngu lắm!".