Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 112: “bố Cũng Nghĩ Như Vậy”






Người phụ nữ thản nhiên nói: “Không chỉ quen biết mà còn có chút chuyện nữa.
Ông nói với tôi phòng bệnh của họ ở đâu, tôi tự nhiên sẽ có cách khiến bọn họ ngoan ngoãn nói ra!”
Người phụ nữ nghĩ đến hai mẹ con Trầm Y bởi vì đền bù sáu mươi vạn mà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đột nhiên khóe miệng bà ta lộ ra nụ cười tự tin.
Bà ta cảm thấy đây đúng là cơ hội tuyệt vời mà ông trời đã ban cho bà ta!
Viện trưởng Lưu gần như không dám đặc tội người phụ nữ này, chỉ có thể thành thật nói số phòng bệnh và một vài tình hình cơ bản của của bố Trầm Y cho bà ta nghe.
Nhưng bà ta lại lười nghe, tuỳ ý đuổi viện trưởng Lưu đi.
Bà ta nghĩ nghĩ rồi tìm hai vệ sĩ đến, đi cùng mình đến phòng bệnh của bố Trầm Y.

Lúc này, Trầm Y vừa nhận được thông báo của bác sĩ Mạc, nói là cơ thể của bố cô có chút bất thường, bảo bọn họ tạm thời đừng xuất viện, ở lại bệnh viện quan sát một thời gian đã.
Trầm Y không biết mô tê gì, nhưng bác sĩ đã nói vậy thì cô cũng chỉ có thể nghe theo.
“Bố, mẹ, hai người đừng lo lắng, chỉ là chút vấn đề nhỏ mà thôi.
Bác sĩ Mạc nói chắc là không sau, chỉ là cần quan sát thêm hai ngày thôi, chúng ta cứ đợi thêm hai ngày đi.”
Trầm Y vỗ về bố mẹ, để tránh khiến bọn họ hốt hoảng lo sợ.
Bố Trầm và mẹ Trầm gật gật đầu, nhưng vẫn nhíu mày như cũ, chỉ có thể thầm cầu nguyện là thật sự không sao, bởi vì bọn họ đã không thể chịu thêm lần đả kích nào nữa.
“Bố, bố vẫn chưa nói buổi sáng ba tháng trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố bị người nào đánh úp? Hay bọn họ đánh úp bố?”
Trầm Y muốn chuyển chủ đề, đột nhiên mở miệng nói.
Bố Trầm im lặng một lúc, rồi mới nói: “Nói thật, bố thật sự không biết rốt cuộc là ai đã đánh úp bố, nhưng bố cảm thấy chắc chắn là liên quan đến một chuyện!”
“Chuyện gì?” Trầm Y và mẹ Trầm đều tò mò.
“Một vụ án giết người!” Sắc mặt của bố Trầm trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc nói.
Ông ấy nói xong, Trầm Y và mẹ Trầm đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Vẻ mặt Trầm Y nghiêm trọng nói: “Bố, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải bố đã nhìn thấy cái gì, nên có người muốn..”
“Nếu bố thật sự nhìn thấy gì thì cũng thôi đi! Nhưng vấn đề là hôm đó trời tối quá, bố thật sự không nhìn thấy gì cả! Bố chỉ nhìn thấy một bóng đen chém chết một người khác, bố giật mình nên không cẩn thận phát ra tiếng động, sau đó người đó đuổi theo bố.
Bố liều mạng chạy liều mạng chạy, cuối cùng cảm thấy đầu bị cái gì đó đập một cái, ngã xuống nước, sau đó bố không biết gì nữa.
Đến khi bố tỉnh lại thì đã là ngày hôm qua...”
Bố Trầm nói xong, sắc mặt của Trầm Y và mẹ Trầm đều vô cùng khó coi.
Trầm Y cắn môi, sau khi nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nghiêm túc nói: “Bố! Chuyện này ngoại trừ nói với con và mẹ, sau này bố đừng nói với ai cả, cho dù cảnh sát có đến hỏi, bố cũng nhớ đừng nói ra, cứ nói mình không biết gì cả! Nếu không, người lúc đó mà biết bố chưa chết thì sợ là bố sẽ gặp nguy hiểm!”
Cô nói xong, bố Trầm dùng sức gật gật đầu: “Bố cũng nghĩ như vậy.”
Trầm Y hít sâu một hơi, nói: “Con sẽ tìm cơ hội điều tra vụ án của ba tháng trước, hy vọng hung thủ đã lọt lưới rồi.”
“Tiểu Y, con phải cẩn thận một chút.”
“Con biết rồi.”
Một nhà ba người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, khiến cho ba người vốn đang căng thẳng giật mình một cái.

“Ồ, một nhà ba người đều ở đây à, vậy thì tốt rồi.” Người phụ nữ họ Lâm mang theo hai vệ sĩ đi vào, nhìn thấy ba người nhà Trầm ĩ, hơi kiêu ngạo nói.
Trầm Y nhìn thấy người đến là bà ta, đột nhiên sắc mặt trở nên hơi khó coi.
“Bà xã, Tiểu Y, cô ta là ai vậy?” Bố Trầm nhìn thấy sắc mặt của vợ và con gái đều không tốt lắm, không nhịn được mà nhíu mày hỏi.
Trầm Y chỉ có thể kể sơ lược chuyện xảy ra hôm qua cho bố Trầm nghe.
Người phụ nữ cũng không xen vào, đợi Trầm Y nói xong, bà ta mới bình tĩnh mở miệng nói: “Vì vậy, các người đã chuẩn bị xong tiền bồi thường cho chén canh gà đó của tôi chưa? Thực ra bắt các người đến sáu mươi vạn đã là lời cho các người rồi, nếu thật sự bắt các người đến một chén y chang, không có một trăm mấy chục vạn cũng đừng hòng làm ra được!”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.