Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 505: Kết Thúc Bát Môn Đài





Khang Lão hoàn toàn rơi vào trạng thái thất thần.
Lão không thể tin tưởng được bản thân lại thất bại chỉ trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn.
Lão không thể phản kháng dù có ý định sử dụng Thiên Sát Chi Môn né tránh.
Lão tò mò hỏi “Chiêu thức này tên gì? Ngươi làm sao làm được?”
Phương Triết vẫn để Thất Tinh Kiếm trôi lơ lửng bên cạnh, hắn từ tốn nói “Đây là chiêu Thất Tinh Huyễn Ảnh Kiếm, trong lúc rảnh rỗi, vãn bối suy diễn ra.
Từ đâu đến cuối đều mượn nhờ bảy thanh kiếm bên cạnh trợ lực…”
Phương Triết vẫn giấu đi tên “Thất Tinh Kiếm” mà chỉ dùng bảy thanh kiếm đơn thuần.
Mục đích là giấu đi gốc gác Thất Tinh Kiếm để tránh phiền phức tự chủ tìm đến.
Khang Lão gật đầu, lão thở ra một hơi tỏ ra thất vọng “Ta chơi chưa thỏa thích mà đã thất bại.
Tiểu tử ngươi quá khiến người ta kinh ngạc…”
Lão giơ tay về phía Hoa Lạc Đồng, hóa giải “Tế Ti Võng”.
Tiếp theo, lão thực hiện đúng lời hứa giao tấm da chứa bảy ấn ký Thiên Sát cho Phương Triết.
Sau khi đã bàn giao tấm da xong, lão nói “Thực tế mà nói [Tế Ti Võng] vốn không phải đơn thuần là phong ấn mà là phong sát.
Khi tiểu tử ngộ ra Thiên Sát Chi Đạo.
Chắc chắn [Tế Ti Võng] không đơn thuần chỉ là khóa chặt mục tiêu…”
Nói xong, Khang Lão đi vào Thiên Sát Chi Môn, cánh cửa Thiên Sát Chi Môn khép lại rồi cũng biến mất hoàn toàn.

Phương Triết thấy vậy liền chạy lại đỡ lấy Hoa Lạc Đồng.
Nàng ta vốn cường hoành nhưng vẫn không thể kháng cự được chiêu thức “Tế Ti Võng” của Khang Lão.
Nói đúng ra, lão quá quỷ dị.
Chiến thắng này chẳng qua là do lão cố tình nương tay.
Hiện trường ở quảng trường Bát Môn Đài.
Toàn bộ người quan chiến đều bất ngờ trước chiêu kiếm “Thất Tinh Huyễn Ảnh Kiếm”.
Nhiều người bất ngờ vì chiêu thức tự suy diễn lại quá bá đạo như vậy.
Hoàn toàn không để cho Khang Lão cơ hội phản kháng.
Nhìn hiện trạng của Khang Lão, ai cũng lắc đầu chịu thua trước uy lực của kiếm chiêu này.
Nhiều ngươi đặt cược cho Cửu Đạo Minh đã bắt đầu sợ hãi.
Toàn bộ nhóm người trong Cửu Đạo Minh đã không một người sống sót, trong đó có hai người rời đi nhưng không biết kết cục sẽ như thế nào.
Tóm lại, lần cược này bọn họ đã thua.
Điều này nói lên một sự thật, thứ bản thân cho là mười phần chắc thắng cũng chỉ là một cách suy diễn, kết cục là tương lai mà tương lai không phải do cách nhìn hiện tại vẽ ra.
Toàn bộ ngươi thua cược âm thầm rời đi.
Tại vị trí Âu Dương Sinh, người vui vẻ nhất chính là Quan Lượng.
Lần cược này hắn đã đại thắng.
Có thể nói sau này, tài phú của Quang Lượng Tiền Trang có thể sẽ đứng đầu cả Ứng Long Thành.
Hắn lần này quả nhiên là gặp quý nhân.
Hắn quay sang Âu Dương Sinh chắp tay lại nói “Cũng may có Âu Dương đệ mà ta thắng lớn.
Nếu Âu Dương đệ có thời gian đến Quan Lượng Tiền Trang thì báo ta một tiếng.
Chắc chắn khi đó sẽ thiết đãi Âu Dương đệ thật sảng khoái!”
Âu Dương Sinh mỉm cười và thể hiện ra bên ngoài không mấy hứng thú với vụ cá cược.
Lưu Chí ở phía sau Âu Dương Sinh một mặt hí hửng.
Hắn tâm trạng lúc này vô cùng vui vẻ.
Vui vẻ vì thắng cược đến một vạn Tử Kim.
Đây là số lượng Tử Kim không hề nhỏ.
Âu Dương Sinh im lặng một hồi mới quay sang Lưu Chí căn dặn “Lưu sư đệ phân phát cho nhóm sư đệ mỗi người 100 Tử Kim thoải mái mua sắm.
Còn lại giữ lấy về bàn giao cho tông môn.

Phần ta, ta đi thăm hỏi đại ca ta một tiếng, có gì gặp nhau sau…”
Nói rồi, Âu Dương Sinh liền rời đi, hướng đến chính là tòa tháp trung tâm Ứng Long Thành.
Nơi bố trí Truyền Tống Trận đến Bát Môn Đài.
Cùng lúc đó, tại vị trí Lưu Chí vài trăm trượng là nhóm đệ tử Thất Kiếm Môn, dẫn đầu là đại đệ tử Thiệu Mặc.
Bọn họ nhìn thấy thất kiếm của Phương Triết sử dụng, người nào người nấy vô cùng tò mò.
Bởi vì bọn họ không quên được tên tiểu tử Phương Triết đã phá hủy tòa chính điện của Thất Kiếm Môn.
Chỉ vài tháng không gặp, thực lực đối phương quá mạnh hơn hết lại xuất hiện thất kiếm bên cạnh.
Đây chính là thắc mắc chung của nhóm đệ tử Thất Kiếm Môn.
Ở phía sau lưng nhóm Thiệu Mặc, khoảng cách chừng hai trăm trượng.
Môn chủ Thất Kiếm Môn Diệp Tam Khất âm thầm quan chiến.
Đối với hậu bối Thất Kiếm Môn có lẽ không nhận ra thất kiếm của Phương Triết, nhưng hắn là môn chủ đương nhiên nhận ra Thất Tinh Kiếm.
Chỉ là thần khí này chỉ là lời truyền miệng qua các đời môn chủ.
Thậm chí, bản thân là môn chủ hắn cũng lần đầu nhìn thấy Thất Tinh Kiếm.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi lặng lẽ rời đi, điểm đến cũng chính là tòa tháp cao nhất Ứng Long Thành.
Về phần Khang Lão, sau khi rời hỏi Bát Môn Đài.
Lão dịch chuyển đến bên cạnh La Chính Hành cùng Thiên Chủ La Thiên Bảo.
Trên phi hành kiếm Thất Thải Diệu Quang Kiếm lúc này có ba người.
Trong ba người, La Chính Hành là người rầu rĩ nhất.
Bởi vì một nghìn năm sắp tới, hắn phải trông coi Thiên Sư Đương cho Thiên Chủ La Thiên Bảo.
Với bản tính yêu thích tự do tự tại, để trông coi Thiên Sư Đường là một nỗi thống khổ trần ai.
Thiên Chủ La Thiên Bảo tâm tình có phần vui vẻ.

Khang Lão nhìn La Chính Hành cùng Thiên Chủ La Thiên Bảo mỗi người một vẻ tự luyến.
Lão tỏ ra trách móc “Hai người lấy đại sư huynh ra cá cược à? Sư tôn rất ghét đồ đệ dĩ hạ phạm thượng, hai sư đệ quên rồi sao?”
La Chính Hành khẽ tằng hắng rồi giãi bày “Chỉ là nhìn đại sư huynh đánh nhau khá nhàm chán nên mới cùng Thiên Chủ lão đệ giết thời gian vậy thôi…”
Thiên Chủ La Thiên Bảo không giải thích mà vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc nói “Đại sư huynh bất cẩn quá!”
Khang Lão lắc mình một cái, thương tích toàn thân tức thì lành lặn như ban đầu.
Lão bất đắc sĩ nói “Không phải do ta bất cẩn, mà do bảy thanh kiếm của tiểu tử đó quá quỷ dị…”
Lời nói này khiến La Chính Hành cùng Thiên Chủ La Thiên Bảo chú ý.
La Chính Hành thắc mắc hỏi “Không phải đại sư huynh nhường sao?”
Khang Lão lại thở dài “Ta không kịp trở tay chứ không phải nhường.
Khi bảy thanh kiếm bao vây, ta không nghĩ chúng lại nguy hiểm đến như vậy.
Bên trong bảy thanh kiếm tồn tại một loại lĩnh vực khiến ta trì trệ, ta hoàn toàn không thể di chuyển được… Ta còn muốn đánh thêm vài trăm hiệp, chỉ là ta sợ không kiểm soát được tâm tính sẽ giết chết hắn!”
La Chính Hành nhìn dáng vẻ không mấy toại nguyện của đại sư huynh.
Hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Thiên Chủ La Thiên Bảo nhìn về trước, rồi chậm rãi nói “Hay là đại sư huynh cùng bọn ta đến Linh Uyển Thượng Cung hàn huyên tâm sự lại nhân sinh, như thế nào!”
Khang Lão gật đầu mỉm cười, sẵn tiện nói “Xem như đã xong việc, vậy gọi đại sư huynh ta là Khang Bất Biến như xưa đi…”
La Chính Hành thêm vào “Không phải là Khang Vẩu sao?”
Thiên Chủ La Thiên Bảo mỉm cười thúc giục “Đi!”
Nội tâm Thiên Chủ có một chút xíu hồi hộp, không ngăn lại chắc chắn sẽ có người mất mạng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.