Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 470: Thọ Đan





Bên trong Tu Chính Phòng phía sau hậu viện Thiên Long Tự.
Lão hòa thượng Tịnh Không ngồi trên bồ đoàn với hai mắt nhắm nghiền.
Xung quanh lão, bốn đồ đệ Trì Viễn, Đăng Phổ, Giác Ngộ và Lương Duệ âm thầm quan sát ba loại dược liệu trôi nổi trước mặt lão sư phụ Tịnh Không.
Một là một đốt ngón tay của một nữ nhân không phải nhân loại, hai là một viên yêu đan của con Điệt Yêu và ba là một giọt linh huyết của một con linh thú.
Ba loại dược liệu này lão đã vất vả tìm kiếm hơn nghìn năm cuối cùng mới gôm đủ.
Đối với phật đạo, trường sinh không phải là con đường truy cầu của cao tăng.
Đối với lão hòa thượng Tịnh Không, trường sinh là cách duy nhất giúp lão có cơ hội tiến thêm một cảnh giới cao hơn trong phật đạo đó là là Vô Thượng Sư.
Thọ Đan là một loại đan dược giúp người tu đạo trường sinh, trường sinh ở đây không phải là vĩnh hằng bất diệt mà trường sinh chính là kéo dài tuổi thọ.
Nguyên nhân vì sao cần phải dùng đến Thọ Đan? Phải nói kể từ khi lão tiến nhập vào cảnh giới Kim Quang Thiền Sư.
Kim Quang Thiền Sư là cảnh giới sắp đạt tới niết bàn, tấn cấp Vô Thượng Sư.
Khi tiến nhập niết bàn chính là vượt qua đại đạo trở thành bậc chí tôn trong tam giới.
Chỉ là khi Đại Thiền Sư Tịnh Không bước vào Kim Quang thì bên trong cơ thể bắt đầu thay đổi.
Người ngoài nhìn vào không phát hiện nhưng bản thân Tịnh Không biết được bản thân có một sự thay đổi vô cùng lớn.
Thay đổi lớn nhất chính là cơ thể ngày càng lão hóa.

Đến một giai đoạn nào đó cơ thể sẽ như đóa hoa bồ đề héo rũ rồi hóa thành hư vô, sự tồn tại sẽ hoàn toàn mất đi.
Cho nên đã bước vào Kim Quang mà không đốn ngộ niết bàn thì sinh mệnh sẽ kết thúc.
Điều này khiến tâm can một vị cao tăng bước vào Kim Quang Thiền Sư cũng phát sinh sợ hãi.
Đến lúc này, xem như lão hòa thượng Tịnh Không đã hiểu lý do vì sao sư phụ là Diệu Linh Đại Sư bỗng nhiên biến mất.
Mọi dấu vết đều không còn lưu lại, xem như lão sư phụ đã viên tịch về miền tịnh thổ.
Khác với sư phụ Diệu Linh, lão Tịnh Không không muốn lặng lẽ rời đi mà tìm cách chống lại sự lão hóa trước khi tiến nhập niết bàn.
Đó là duy trì sự sống, để duy trì sự sống thì cần đến một loại đan dược có tên là Thọ Đan.
Mà nguồn gốc Thọ Đan là do một tên phạm nhân bên trong Tháp Trấn Yêu cung cấp để xin một đặc ân là giảm đi sự đau đớn do hình phạt lôi điện gây ra.
Dược liệu để luyện chế ra Thọ Đan chính là ba loại tồn tại bất hoại.
Lão cùng đồ đệ thân cận là Trì Viễn tìm kiếm loại dược liệu này hàng nghìn năm nhưng không phát hiện được gì cho đến một ngày xuất hiện một nữ nhân có hình dáng nhân loại nhưng lại không phải nhân loại.
Vì một nguyên nhân nào đó mà một thế lực nhỏ ở Thần Vực bàn giao nữ nhân đó cho Thiên Long Tự giam giữ.
Từ đó, lão không ngừng dùng mọi lực lượng mạnh nhất trừng phạt nàng ta, nhưng cơ thể nàng ta hoàn toàn không hề bị tổn hại.
Nguyên do là nàng ta có có cơ thể bất hoại.
Đây chính là loại dược vật lão tìm kiếm bấy lâu nay.
Dược liệu thứ hai là nội đan của một con yêu thú nghìn năm tuổi có cơ thể bất hoại.

Đó là nguyên nhân lão đến Băng Nguyên Chi Địa tìm con Điệt Yêu.
Điệt Yêu chính là dược liệu thứ hai.
Không dừng lại ở dược liệu thứ hai, lão còn ngẫu nhiên phát hiện dược liệu thứ ba đó là linh huyết của một con linh thú có huyết mạch thượng cổ hung thú.
Đây chính là linh huyết vô cùng tốt để hòa quyện hai loại dược liệu bất hoại lại với nhau sản sinh ra Thọ Đan.
Có thể nói đây chính là thiên ý giúp lão một tay đến đại đạo.
Lúc này, lão hòa thượng Tịnh Không kết thúc quá trình hoài niệm tìm kiếm khắc khổ ba loại dược liệu.
Trì Viễn nhận ra lão sư phụ đã chấm dứt quá trình hoài niệm liền đi vào chính sự.
Trì Viễn chậm rãi nói “Sư đệ Phổ Quang đã đến Thiên Sư Đường dẫn dắt đệ tử các phật tự khác tham gia Thần Chiến.
Việc này nên xử lý như thế nào sư phụ?”
Lão hòa thượng Tịnh Không mở mắt ra, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định nói “Tham gia Thần Chiến của Thiên Sư Đường tổ chức là một việc tốt, mục đích cũng vì Thần Vực.
Chúng ta có tham dự cũng tốt mà không tham dự cũng không ảnh hưởng gì.
Nơi này chẳng qua là một nơi ở tạm bợ.

Dù Thần Vực có sụp đổ thì nơi này cũng không hề bị ảnh hưởng…”
Trì Viễn tỏ ra không hiểu liền nói “Ý của sư phụ là…?”
Lão Tịnh Không im lặng, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp “Khi ta bước vào Kim Quang, tầm nhìn đã không còn bị giới hạn bên trong một giới vực.
Ta nhận ra Vạn Phật Chi Địa là tập hợp vô số mảnh vỡ tạo thành một phần của Thần Vực.
Khi Thần Vực sụp đổ, Vạn Phật Chi Địa sẽ trở về hiện trạng ban đầu vốn có của nó.
Chúng ta cũng chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi”
Trì Viễn lúc này mới hiểu được lý do tại sao Thiên Long Tự không tham gia vào Thần Chiến do Thiên Sư Đường tổ chức.
Nguyên do Vạn Phật Chi Địa là những mảnh vỡ ghép lại, dù Thần Vực có sụp đổ thì Vạn Phật Chi Địa cũng không bị ảnh hưởng.
Chỉ là lý do Thiên Long Tự đứng ngoài cuộc nên không được lòng các tòa phật tự khác.
Lão Tịnh Không tính toán một hồi liền đứng dậy, thu ba loại dược liệu vào bình bát rồi nói “Thời gian đến rồi, theo ta đến Tu Mật Giới!”
Nói xong, lão hòa thượng Tịnh Không dẫn đầu rời khỏi Tu Chính Phòng thẳng hướng đến phía bắc Thiên Long Tự.
Nơi đó từng là đỉnh Thiên Trụ cao sừng sững, nhưng vì bị thế lực Hắc Thiên Địa tấn công nên Thiên Trụ sụp đổ, chỉ còn giữ lại được phân nửa chiều cao trước đó.
Cũng vì nguyên nhân Thiên Trụ bị đánh đổ, gãy đi phân nửa.
Ngay tại vị trí gãy làm đôi xuất hiện một vết nứt không gian.
Sau đó lão hòa thượng Tịnh Không mới phát hiện bên trong vết nứt là một mảng không gian bí cảnh cực kỳ bí mật, thích hợp cho cao tầng Thiên Long Tự làm Tu Mật Giới.
Điểm đặc biệt là bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một con đường hẹp dài tưởng chừng chỉ có năm dặm đường nhưng lại vô tận.

Vô tận chính là mỗi khi đến được điểm cuối của con đường, tức thì bị dịch chuyển lại điểm đầu tiên đặt chân đến.
Điểm đặc biệt thứ hai chính là linh khí bên trong Tu Mật Giới không giống bên ngoài Thần Vực.
Loại linh khí này cực kỳ thích hợp cho việc luyện chế đan dược, nên Tu Mật Giới làm nơi nghị bàn tối mật còn dùng để luyện chế đan dược.
Còn về Bất Hối Môn trên đỉnh Thiên Trụ bị đánh sập, phần còn lại được lão Tịnh Không di dời đến hậu sơn.
Nơi đó được đặt tên là Bất Hối Điện, có thể được xem là cấm địa vì không người nào lui tới.
Một lúc sau, lão Hòa Thượng cùng bốn đồ đệ đến được đài cao.
Tại vị trí trung tâm được bố trí một cánh cổng bằng đá, bên trong là một lớp màng sáng mập mờ với vô số hoa văn luân chuyển liên tục.
Đây là một loại trận pháp dịch chuyển khoảng cách ngắn đến Tu Mật Giới.
Lão hòa thượng Tịnh Không dừng bước chân lại, quay đầu hướng Lương Huệ căn dặn “Bên ngoài đại môn có hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông đến làm nhiệm vụ.
Đây là lần tiếp khách thứ tám, cũng có thể là lần cuối cùng sau vô số năm không thấy hậu nhân nào đến.
Cho nên đồ đệ phải tiếp đãi như quý nhân”
Lương Huệ thủ lễ rồi nói “Đồ đệ nhận lệnh!”
Nói rồi Lương Huệ liền thấp người rời đi.
Lão hòa thượng Tịnh Không nhìn đồ đệ Lương Huệ hoàn toàn rời đi mới tiến lại gần lớp màn mỏng bảo vệ, đặt một bàn tay lên lớp màn mỏng kích hoạt ấn ký ẩn giấu phía sau lớp màn mỏng.
Lớp màn mỏng được kích hoạt tức thì trở nên trong suốt, tạo ra một lối vào hoàn chỉnh.
Đến đây, Tịnh Không mới dẫn đầu ba đồ đệ bước vào Tu Mật Giới, lớp màng mỏng cũng tức thì khép lại phong bế với bên ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.