Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 466: Tiếng Hát Bên Trong Tháp Trấn Yêu





Bên trong tầng bảy Tháp Trấn Yêu, Thiên Long Tự.
[Linh] vất vã mở hai mắt ra nhìn xung quanh, khắp nơi bao trùm là một mảng u ám.
Nơi này, cứ cách sáu canh giờ xuất hiện một trận Lam Sắc Quang Lôi đánh xuống, đánh liên tục kéo dài trong suốt sáu canh giờ.
Mỗi một trận Lam Sắc Quang Lôi đánh xuống đều đánh đến cơ thể tróc da thịt, lông tóc đều bị thiêu trụi, y phục bên ngoài hầu như bị đánh nát.
Chỉ là trạng thái [Linh] hiện tại ngoài lông tóc không còn, y phục rách nát cơ thể không hề có dấu hiệu suy nhược.
Nguyên nhân chính là sau khi bị Lam Sắc Quang Lôi dày vò, một trận hồng vũ trút xuống trong vòng một đến hai canh giờ.
Một trận mưa có màu hồng như máu huyết có công dụng trị liệu, hồi phục lại sinh lực để cơ thể khỏe mạnh lại như lúc ban đầu.
Đây chính là trừng phạt đau đớn nhất vì dày vò xong lại trị liệu.
Vòng lặp này cứ lặp đi lặp lại cho đến thời điểm hiện tại.
[Linh] nhếch miệng lên mỉm cười.
Trong đầu hắn hiển hiện lại cảnh tượng cách đây gần một nghìn năm.
Khi đó bản thể hắn chính là Thâm Thiên U Linh Vương trong hình dáng cơ thể đỏ hồng với hai chiếc sừng trên đầu trông cực kỳ lãnh khốc.
Mục đích hắn đến Thiên Long Tự chính là đòi người.
Một nam nhân tuyệt sắc cho hắn biết, thê tử hắn - Minh Tuyền đang ở bên trong Thiên Long Tự.
Nguyên nhân nàng ta có diện mạo không phải nhân loại, giống loài ác quỷ dưới Cửu U cho nên bị người trong Thiên Long Tự trấn áp.
Khi đó, U Linh Vương dẫn một đội quân hùng mạnh trong tổ chức Hắc Thiên Địa đến Thiên Long Tự đòi người.

Trong lúc giao tranh, vô số người của Hắc Thiên Địa tử vong cũng như vô số hòa thượng, đại sư ngã xuống.
Có thể nói, đó là một trận chiến vô cùng thảm khốc.
Cuối cùng không đòi được người còn bị một vị Kim Quang Thiền Sư trấn áp, đánh gần chết.
Cũng may nhân vật bí ẩn nam nhân tuyệt sắc xuất hiện giải vây, đồng thời mang hắn đi đến một nơi cực kỳ lạ lẫm.
Theo như lời chủ nhân khi đó nói, nơi đó là Linh Cảnh.
Để có thể tiếp tục sống sót, hắn cam tâm chấp nhận một loại nguyền rủa có tên là “Song Sinh Linh Chủ”.
Loại nguyền rủa này khiến hắn không còn là hắn nữa, bản thể hắn tách ra làm hai.
Một đại diện là gốc rễ tộc U Linh ở hiện thế, người ở Thần Vực gọi hắn là [Linh].
Một là cỗ thi thể Dạ Lang bị giam cầm bên trong tuyệt lĩnh “Đệ Tam Quan: Thâm Thiên”.
Sau khi tiếp nhận ân huệ của nam nhân tuyệt sắc, U Linh Vương làm việc cho nam nhân tuyệt sắc bằng hiện thân [Linh] ở Thần Vực.
Đây là thời điểm, hắn cần tự do nhất, đơn giản là vì hắn đã tìm ra được tung tích của thê tử đang hiện diện bên trong Tháp Trấn Yêu.
Không hiểu vì nguyên nhân nào, thê tử hắn lại bị nhốt bên trong tầng bảy của tòa Tháp Trấn Yên trong khi thê tử không phải là một người hiếu sát, gây ra sát nghiệp.
Nếu có, hắn mới chính là người đáng phải bị giam cầm bên trong Tháp Trấn Yêu.
Còn nữa, Thiên Long Tự lấy thân phận gì, lấy quyền hạn nào phán xét tội lỗi hay sát nghiệp của người khác.
Trong không gian u ám, thê lương ở tầng bảy Tháp Trấn Yêu lúc này vang lên một tiếng hát, tiếng hát du dương chất chứa bao nhiêu là sự thống khổ.
“Cửu U nơi đó có Minh Tuyền,
Tang thương một kiếp lưu lại trong một điệp khúc buồn,
Ngỡ là thiên kiếp họa ra từ nhung nhớ,
Ngỡ như hoa thắm đỏ hai bên bờ sông,
Dòng sông Vong Xuyên, tình đậm tình,
Vậy mà chàng nỡ bỏ ta đi…”
Đâu đó lại cất lên tiếng phàn nàn “Lại tới, lại tiếng ru não nề.
Tiếng ru này còn khó chịu hơn cả vạn lần Lam Sắc Quang Lôi đánh xuống…”
Một tiếng khác không phàn nàn mà tỏ thái độ hài lòng “Ta thì sớm đã quen với tiếng hát này.
Hơn một nghìn năm bị giam giữ, nếu không có tiếng hát này bầu bạn, ta sớm đã không cầm cự nổi…”
Một tiếng khác cười hắc hắc, kèm theo một giọng điệu đùa cợt “Ta thật mong muốn được gặp nàng ta một lần, không biết diện mạo nàng ta như thế nào.
Tiếng hát trong veo như vậy, chắc cũng là một tuyệt thế mỹ nhân…”
[Linh] trạng thái có phần ngỡ ngàng, sắc mặt có phần khó coi.
Bên tai hắn thình lình vang lên tiếng dò hỏi “Người mới, ngươi sao rồi, quen thuộc nơi này chưa?”
Giọng nói này là của một tội nhân khác bị giam ở gần đó, dù không nhìn rõ được chân dung nhưng đối phương có phần hiếu kỳ.
[Linh] không trả lời câu hỏi của đối phương mà hỏi ngược lại “Đạo hữu ở đây lâu chưa?”
Thanh âm nhanh chóng hồi đáp “Một nghìn một trăm lẻ hai năm rồi…!”
[Linh] lại hỏi “Đạo hữu cho hỏi, tiếng hát đó… có từ khi nào?”
Thanh âm như đợi chờ câu hỏi này rất lâu, liền trả lời “Rất lâu rồi, ta vào đây được một trăm năm thì bắt đầu nghe được tiếng hát đó.
Nếu không có tiếng hát đó nỉ non, ta sớm đã nhàm chán mà chết…”
[Linh] bắt đầu im lặng, không nói chuyện nữa.
Bên tai lại truyền tới âm thanh tò mò “Đạo hữu còn đó không?”
[Linh] không hồi đáp nữa, bởi vì hắn đã mười phần xác nhận, thanh âm tiếng hát đó chính là cất lên từ thê tử hắn - Minh Tuyền.
Khi còn ở Quỷ Vực, nàng ta thường xuyên kể về một thế giới rộng lớn.
Nơi đó không ánh mặt trời mà bao trùm là một mảng âm u tâm tối.
Nơi đó được gọi là Cửu U có ba chủng tộc chính, Dạ Tộc, Minh Tộc và U Tộc.
Nàng là thiếu quân của Minh Tộc, cỗ thi thể hắn đang chiếm hữu là thiếu quân của Dạ Tộc.
Hai tộc này đối nghịch nhau, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng.
Chính vì nghiệt duyên mà cả hai bị ruồng bỏ, bị truy sát rồi rơi vào hắc động.
Dạ Lang không may phải bỏ mình.
U Minh Vương đúng lúc chiếm hữu được cỗ thi thể Dạ Lang, rồi dần dần xuất hiện một loại tình cảm.
Loại tình cảm này chính là dành cho Minh Tuyền.
Chính vì nguyên nhân này khiến U Linh Vương từ vô cảm biến hóa thành một U Linh Vương duy nhất có tình cảm.
Loại tình cảm này xuất hiện cũng khiến U Linh Tộc đào thải U Linh Vương khiến cả hai tiếp tục bị truy sát.
Khi cả hai du nhập vào Thần Vực, Minh Tuyền hoàn toàn mất tích.
Hắn đã trải qua một thời gian dài tìm kiếm tung tích của Minh Tuyền.
Hắn gia nhập vào tổ chức Hắc Thiên Địa, mượn nhờ thế lực Hắc Thiên Địa tìm ra tung tích Minh Tuyền ở Thiên Long Tự.
Lần đó hắn đã đại khai sát giới, giết vô số đệ tử Phật môn.
Lần đó, hắn đã chết nhưng được chủ nhân cứu sống.
Hắn cam kết trong vòng một nghìn năm không tìm kiếm tung tích thê tử mà dốc sức phò tá chủ nhân trong kế hoạch khai mở lối vào Cửu U.
Đây có thể được xem là kế hoạch lớn nhất, ngoài chủ nhân ra thì hắn là người thứ hai biết được kế hoạch này.
Hắn đồng ý bởi vì cỗ thi thể Dạ Lang này cùng thê tử Minh Tuyền có xuất xứ từ Cửu U.
Đây cũng là nguyên nhân hắn đáp ứng.
Giờ hắn đã tìm ra được tung tích thê tử rồi, cũng đã đến lúc cam kết kết thúc.
Hắn nhắm mắt lại, để một ngón tay ngay mi tâm rồi vẽ một ấn ký hình chữ thập, máu tức thì chảy ra.
Đây là thủ đoạn câu thông với chủ nhân, tức nam nhân tuyệt sắc.
“Chủ nhân?”
Ngay tại ấn ký chữ thập phát ra tiếng nói “Ngươi… quyết định rồi?”
“Thuộc hạ muốn tự do!”
Sau chừng mười hô hấp, nam nhân tuyệt sắc lên tiếng “Nếu vậy trước khi kết thúc giao ước, giúp chủ nhân ta làm một chuyện cuối cùng…”
“Chủ nhân cứ nói!”
Nam nhân tuyệt sắc lên tiếng “Xâm thực Thần Vực!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.