Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 464: Ý Nghĩa Của Thiên Sát Ấn





Câu hỏi của Ngự Kiếm Tôn Giả khiến Phương Triết mừng thầm.
Đây chính là nói lão muốn truyền dạy chiêu thức “Hành Thiên” cho hắn.
Hắn cân nhắc một lúc rồi mới nói “Để có thể vận dụng được Hành Thiên… vãn bối lực bất tòng tâm!”
Ngự Kiếm Tôn Giả quay sang, thắc mắc hỏi “Vì sao?”
Phương Triết không giấu giếm liền đưa ra cách nhìn nhận của mình.
Hắn nói “Theo vãn bối lý giải… để vận dụng được chiêu thức [Hành Thiên] này trước hết phải ngộ được thuộc tính không gian với thời gian.
Với cảnh giới hiện tại, vãn bối không làm được!”
Câu nói này khiến Ngự Kiếm Tôn Giải bất ngờ.
Cách lý giải mà Phương Triết đưa ra hoàn toàn chính xác.
Để có thể đạt được cảnh giới "Hành Thiên” trong thuật ngự kiếm, điều đầu tiên phải sơ ngộ thuộc tính không gian và thời gian.
Mà để có thể sơ ngộ hai thuộc tính này phải dùng thời gian cảm ngộ.
Nhanh thì một trăm năm, chậm thì một nghìn năm, thậm chí có khi cả đời không thể nào ngộ ra được.
Nếu không đáp ứng được hai thuộc tính này, chắc chắn không thể nào thi triển được.
Lão xem như không nhìn lầm một tiên tiểu tử đến từ Bắc Cảnh lại có ngộ tính quá siêu việt.

Đây chính là tuyển chọn cực kỳ tốt cho vị trí Chí Tôn Kiếm đứng đầu Thất Thập Nhị Kiếm.
Chỉ là khi lão nghĩ đến tu vi hiện tại của Phương Triết chỉ mới Lục Phẩm.
Với cảnh giới Lục Phẩm thì không thể gánh vác được trọng trách Chí Tôn Kiếm được.
Nghĩ đến đây, lão thở một hơi dài rồi nhìn về một phương.
Động thái này khiến Phương Triết tò mò, hắn mới dò hỏi “Tiền bối có tâm sự sao?”
Ngự Kiếm Tôn Giả quay sang hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm trọng.
Sau một hồi mới nói “Tiểu tử có nghe nói đến Thần Chiến lần nào chưa?”
Phương Triết lắc đầu trả lời “Vãn bối chưa nghe qua!”
Lão mới giải thích “Thiên Sư Đường thông qua tiên kính diễn toán ra được đại họa sắp xảy ra, ảnh hưởng toàn bộ Thần Vực.
Cho nên Thiên Sư Đường dựa theo di chỉ của Thiên Chủ đời đầu Thiên Sư Đường là tập hợp Thất Thập Nhị Kiếm và một Chí Tôn Kiếm khởi tạo Trận Pháp có thể đẩy lùi mọi tai họa nguy cơ cấp giới vực.
Để tập hợp được Thất Thập Nhị Kiếm cùng Chí Tôn Kiếm phải thông qua khảo nghiệm.
Vì thế mà Thần Chiến sắp diễn ra…”
Lão nhìn dáng vẻ vẫn còn ngờ vực của Phương Triết, lão thoáng mỉm cười gợi ý “Có muốn tham gia không?”
Phương Triết nghe xong lập tức trả lời “Vãn bối sẵn sàng, chỉ là vãn bối trước phải đến Thiên Long Tự một chuyến.
Nếu kịp thời gian, vãn bối sẽ đến Thiên Sư Đường tham gia…”
“Thiên Long Tự?”
Ngự Kiếm Tôn Giả chợt nhớ đến Thiên Long Tự có nhận ủy thác một nhiệm vụ tiếp nhận hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông đến làm nhiệm vụ.
Chuyện này ngay cả lão cũng chỉ biết qua loa không rõ ràng.
Đây là nhiệm vụ đã tồn tại rất lâu nhưng chưa hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông nào hoàn thành.
Vì thế mà lão không thể can dự sâu vào được.
Đến đây, lão cầm tấm da chứa mười hai ấn ký Thiên Sát cho Phương Triết rồi nói “Đây xem như một món lễ vật khích lệ ngươi tham gia Thần Chiến…”
Phương Triết hai tay nhận lấy rồi hướng Ngự Kiếm Tôn Giả nói “Đa tạ lễ vật của tiền bối, đại ân của tiền bối vãn bối suốt đời không quên!”
Ngự Kiếm Tôn Giả thoáng mỉm cười, lão nói “Thứ này đối với ta vô dụng.
Sẵn tiện ta cung cấp cho tiểu tử ngươi một tin tức đó là người sở hữu hai mươi lăm Thiên Sát Ấn có thể vạn dặm ám sát địch, sở hữu bốn mươi chín Thiên Sát Ấn có thể tru diệt gốc rễ một người…”
Tin tức này khiến Phương Triết choáng váng “Vạn dặm giết địch? Tru diệt gốc gác một người? Không phải như vậy là quá bá đạo sao?”
Ngự Kiếm Tôn Giả nghe Phương Triết nói vậy là phá lên cười, lão mới nói “Chính vì vậy mà không biết bao người truy tìm Thiên Sát Ấn…”
Vừa nói, ánh mắt lão nhìn về một hướng rồi khẽ nhếch miệng lên cười.
Động thái này chỉ diễn ra trong tích tắc nên Phương Triết không hề để ý tới.
Lão dự định rời đi thì ánh mắt lão chuyển hướng sang Hoa Lạc Đồng.
Nàng ta đang ngồi ngả nghiêng sang một bên, bộ dáng có phần thương tâm, thê thảm.
Lão đến trễ một lúc nên không quan sát được toàn bộ quá trình, thông qua thương tích trên người nàng ta cũng đủ biết bọn người Cửu Sát Đoàn hung ác cỡ nào.
Lão lấy ra một lọ chứa linh thủy cho Phương Triết rồi nói “Bên trong lọ là Tinh Hoa Ngọc Lộ có tác dụng trị liệu rất tốt đối với Dạ Xoa.
Chủng tộc Dạ Xoa hiếm có ai dũng cảm như nàng ta.
Trước nay ta không có thiện cảm với Dạ Xoa, đối với nàng ta là một ngoại lệ…”
Trao lọ chứa linh thủy cho Phương Triết xong, lão liền rời đi.
Thân ảnh thoáng chốc tiêu thất như chưa từng xuất hiện.
Hành động dứt khoát rời đi khiến Phương Triết chưa kịp nói lời từ biệt.
Như Ngự Kiếm Tôn Giả nói, có thể lão đã gặp phải chuyện gì đó mà đối với Dạ Xoa có ác cảm.
Đến đây, hắn tự nhủ thầm “Vãn bối chắc chắn sẽ đến Thiên Sư Đường tham gia Thần Chiến…”
Lúc này, Phương Triết nhanh chóng tiến lại gần Hoa Lạc Đồng.
Toàn bộ cơ thể Hoa Lạc Đồng đều chằng chịt thương tích, nếu không phải cơ thể Dạ Xoa khác người thường.
Tổn thương này đối với một tu sĩ bình thường khó lòng gánh chịu nổi.
Phương Triết khụy xuống bợ lấy một bên vai Hoa Lạc Đồng lo lắng nói “Nàng… ổn chứ?”
Hoa Lạc Đồng nhìn cử chỉ quan tâm, nàng lắc đầu rồi lại gật đầu.
Mặc dù chỉ là một động tác nhỏ, nhưng cũng gây khó khăn đối với nàng.
Phương Triết nhanh chóng mở nắp lọ Tinh Hoa Ngọc Lộ rồi chậm rãi đưa lên miệng nàng để nàng hấp thụ.
Hoa Lạc Đồng dù đang suy nhược cũng phì cười, nàng nói “Không phải dùng như vậy!”
Nói rồi nàng cầm lấy lọ linh thủy trút lên đầu để dòng Tinh Hoa Ngọc Lộ thẩm thấu vào cơ thể.

Thương tích trên cơ thể bắt đầu có dấu hiệu khôi phục lại.
Phương Triết thấy Tinh Hoa Ngọc Lộ quả nhiên có tác dụng đối với Dạ Xoa liền tỏ ra mừng rỡ.
Hắn ôn tồn nói “Nàng… có yêu cầu gì không? Ta chắc chắn sẽ đáp ứng!”
Hoa Lạc Đồng nghe xong liền nở một nụ cười, trong đó không giấu được niềm hạnh phúc.
Nàng thì thầm “Thiếp nghĩ ngơi một lúc, nếu được chàng hãy mang thiếp trên lưng đến Thiên Long Tự…”
Phương Triết tỏ ra nghi hoặc, hắn không hiểu tại sao nàng ta không nói là “cõng trên lưng” mà phải là “mang trên lưng”.
Hắn không suy nghĩ nữa mà đi về phía trước Hoa Lạc Đồng để nàng ta tựa vào lưng rồi nhấc bổng lên.
Hắn quay đầu mỉm cười nói “Như thế này đúng không?”
Hoa Lạc Đồng bẽn lẽn gật đầu rồi tựa đầu lên vai hắn không nói gì nữa.
Sau một hồi, nàng chợt nhớ ra điều gì đó liền thì thầm bên tai Phương Triết “Vừa rồi… diện mạo xấu xí của thiếp có làm chàng hoảng sợ không?”
Phương Triết cố gắng lắc đầu trả lời “Có chút bất ngờ nhưng không hoảng sợ!”
Nghe được câu trả lời, dù không mấy hài lòng nhưng trong lòng nàng đã an tâm được một chút.
Nàng buột miệng “Không sợ là được rồi!”
Phương Triết cảm nhận Hoa Lạc Đồng đã ngủ thiếp đi.
Hắn mới mỉm cười nhủ thầm “Vậy mà nói Dạ Xoa không bao giờ ngủ, đúng là gạt người mà!”
Bất giác, hắn chợt nhớ đến một lúc nào đó trong ký ức.
Hắn cũng đã từng cõng một tiểu cô nương khả ái đi một quãng đường rất dài.
Ký ức ấy vẫn còn đọng lại trong đầu, chỉ là chân dung tiểu cô nương đó hoàn toàn bị xóa mờ đi, không còn rõ ràng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.