Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 322: Trao đổi




Khi thân ảnh nữ nhân mặc trường bào đứng trên một cái tử sắc bảo luân. Toàn thể chúng đệ tử Vô Thượng Tông có mặt đều chắp tay lại, hướng thân ảnh đó khom người thi lễ.
Toàn thể chúng đệ tử đồng loạt hô lên “Tham kiến Đàm Nguyệt Thần Quân!”
Phương Triết bên dưới cũng dõi ánh mắt nhìn lên thân ảnh cao cao tại thượng. Diện mạo Đàm Nguyệt Thần Quân mang một loại khí thế lấn át toàn trường.
Nàng ta tùy ý nói “Không cần khoa trương!”
Nàng ta hướng Phương Triết nháy mắt một cái, chỉ là rất nhanh cho nên ít người chú ý tới.
Nàng ta thoáng mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Lữ Hiệp một bên vẫn còn khép nép, hắn nhìn thấy đại trưởng lão rời đi rồi mới thúc giục Phương Triết đuổi theo đại trưởng lão.
Phương Triết thấy vậy, hắn liền phóng lên phi hành kiếm đuổi theo đại trưởng lão.
Phương hướng nàng ta rời đi chính là đến thượng tầng của tòa tháp trung tâm Tháp Linh Ấn.
Thượng tầng tòa tháp là một bề mặt phẳng, đứng trên đó có thể nhìn bao quát toàn bộ sáu tòa tháp lân cận.
Đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt đến trước, nàng ta đứng trên thượng tầng ra vẻ chờ đợi.
Phương Triết đáp xuống, hắn khom người thi lễ. Hắn nói “Vãn bối là Phương Triết, gặp qua Đàm Nguyệt Thần Quân tiền bối!”
Nàng ta nhìn sang Phương Triết nhàn nhạt nói “Cứ gọi ta là Đàm tỷ là được, không cần khoảng cách xa quá!”
Phương Triết nhất thời rung động.
Một vị đại trưởng lão cao cao tại thượng ở Vô Thượng Tông lại gần gũi đến như vậy. Khác xa với hình ảnh tưởng tượng trước đó của hắn.
Hắn làm lại “Tiểu đệ ra mắt Đàm tỷ tỷ!”
Nghe câu nói này, Đàm Thu Nguyệt bỗng nhiên cười ha ha thích thú. Bởi vì đã rất lâu rồi mới có người gọi nàng một từ thân mật như vậy.
Nàng ta nhớ đến một việc liền hỏi “Tiểu đệ không phải là Bạch Vô Thiên sao, giờ lại là Phương Triết!”
Phương Triết liền giải thích “Tiểu đệ có một đoạn thời gian bị phong ấn ký ức cho nên nương nhờ Bạch gia, vì thế mới có tên là Bạch Vô Thiên. Thực ra tiểu đệ là Phương Triết…”
Đàm Thu Nguyệt gật đầu, nàng ta tiến lại gần Phương Triết, chỉ cách vài bước chân. Mùi hương từ nàng ta tỏa ra xung quanh khiến Phương Triết đỏ mặt.
Hắn cố gắng trấn định nói “Lần này Vô Thượng Tông cho mời tiểu đệ đến là có việc gì? Nếu có thể giúp được, tiểu đệ sẽ tận lực trợ giúp!”
Đàm Thu Nguyệt nghe hắn nói vậy liền mỉm cười.
Nàng ta từ từ vòng ra phía sau lưng Phương Triết, rồi đặt tay lên vai hắn. Thủ đoạn này chính là cố tình dò xét nội tình bên trong Phương Triết.
Hắn cũng không tỏ ra kháng cự, tùy ý để đối phương tra xét. Dù sao, đối phương cũng là một đại trưởng lão của một đại tông môn đứng đầu Bắc Cảnh. Chắc chắn không có ý đồ xấu gì.
Sau một hồi thăm dò không tìm được tin tức mong muốn. Nàng ta nhíu hàng chân mày lại rồi tỏ ra thất vọng nói “Tư chất bình thường, vậy mà trong thời gian ngắn có thể tu luyện đến trình độ này…”
Nàng ta dừng lại, chồm người về trước áp sát gương mặt về phía Phương Triết. Nàng ta trêu chọc “Phương đệ ăn gì mà lợi hại như vậy?”
Phương Triết nhất thời “a” lên một tiếng. Nội tâm hắn nhất thời nhảy dựng. Vị đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt này quả thật đang dùng mị thuật khiến tình thần hắn xao động. Bất quá, hắn sớm có đề phòng nên không đến nỗi xúc động.
Hắn xoay người lại, hướng Đàm Thu Nguyệt nói “Chỉ là nhờ vận khí, tiểu đệ vốn có tư chất vô cùng tầm thường…”
Đàm Thu Nguyệt cười khẽ, nàng ta lắc đầu làm ra vẻ thất vọng nói “Tiểu đệ đúng là một khúc gỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”
Đến đây, nàng ta không còn giữ tư thế khiêu khích Phương Triết nữa. Thay vào đó là sắc mặt điềm tĩnh, như hóa thành một con người khác.
Nàng ta chậm rãi chất vấn “Nghe tiểu tử Lữ Hiệp báo lại, Phương đệ nói là tình huống vây quanh Vô Thượng Tông không phải dịch bệnh… mà do ma thụ gây ra…”
Phương Triết gật đầu, hắn xuất ra một cái ma kén ném xuống mặt đất rồi trình bày “Đây là một loại ma kén, thứ này ở Quỷ Vực vô cùng trân quý. Ma kén được sinh ra từ ma thụ, mà ma thụ lại hấp thụ những thứ ô uế, tà ác để sinh trưởng, đó là ở Quỷ Vực. Còn ở Bắc Cảnh, tiểu đệ vô tình phát hiện ma thụ được ai đó trồng xung quanh Vô Thượng Tông. Thứ này thay vì hấp thụ thứ ô uế, tà ác. Nó lại hấp thụ sinh khí của con người để sinh trưởng. Đó là vì sao, người bị hấp thụ sinh lực đều gầy yếu, cạn kiệt sinh lực cho đến chết…”
Lời tường thuật của Phương Triết làm cho Đàm Thu Nguyệt lắng nghe không chớp mắt.
Nội tâm nàng bắt đầu đánh giá cao Phương Triết hơn vẻ ngoài hắn bộc lộ ra. Vẻ ngoài chỉ có phần tuấn mỹ, còn lại chính là vô hại.
Nếu không điều tra từ trước, nàng không nghĩ tên thiếu niên này lại có thể giải vây cho Đạo Viện. Càng quan trọng hơn chính là tìm ra nguồn gốc loại “dịch bệnh” đang hoành hành xung quanh Vô Thượng Tông.
Trước đó đều là bậc đại năng ở Vô Thượng Tông cũng không tìm ra nguyên nhân, nguồn gốc ma thụ. Vậy mà tên thiếu niên này vừa đến đã có thể đưa ra một đáp án, mà đáp án này lại có thể cứu được hàng vạn người vô tội.
Nàng ta tò mò hỏi “Tiểu đệ có biện pháp tìm ra nơi trồng ma thụ sao?”
Phương Triết gật đầu, hắn đương nhiên là có Thủy Lăng Kính. Nhờ Thủy Lăng Kính mà hắn mới tìm ra sự thay đổi linh khí ba động. Để rồi tra ra nơi trồng ma thụ.
Hắn mới nói “Tiểu đệ dựa vào một loại bảo kính mới tìm ra được dấu vết…”
Hắn chợt nhớ đến mục đích đến Vô Thượng Tông liền hỏi “Trước đó, Vô Thượng Tông cho mời tiểu đệ đến đây làm gì? Đàm tỷ tỷ có thể giải đáp thắc mắc này của tiểu đệ được không?”
Đàm Thu Nguyệt nhìn cách nói trang trọng của Phương Triết. Nàng ta thoáng cười nhạt bởi vì nàng ta biết tên này hiểu sai mục đích cho gọi hắn đến đây.
Nàng ta từ tốn trả lời “Mục đích ban đầu tỷ tỷ ta mời Phương đệ đến Vô Thượng Tông chẳng qua là muốn kiểm tra tư chất của Phương đệ. Giờ thì khác rồi…”
Đàm Thu Nguyệt cân nhắc một hồi rồi dò hỏi “Phương đệ có ý định gia nhập Vô Thượng Tông không? Nếu có, tỷ tỷ ta sẽ để cho Phương đệ làm một cái trưởng lão…”
Phương Triết vội vàng từ chối, hắn nói “Tiểu đệ đã hứa với lão sư phụ coi sóc Đạo Viện, nên ý định này là chưa từng nghĩ qua. Đàm tỷ tỷ thông cảm!”
Đàm Thu Nguyệt không tỏ ra thất vọng bởi vì lời đề nghị vừa rồi chỉ là tùy tiện. Nàng ta cũng biết nhân phẩm của tên này không đến nỗi nào, nếu là một người ham danh lợi sớm đã không có mặt ở nơi này.
Sắc mặt Đàm Thu Nguyệt có phần trầm lại, ánh mắt nhất thời nhìn vào khoảng không gian bao la xung quanh. Nơi đây là trên thượng tầng tòa tháp trung tâm. Được xem như nơi ở của cao tầng Vô Thượng Tông.
Nàng đưa tay chỉ về từng ngọn tháp giới thiệu “Ngọn tháp đó là Tháp Hòa Liên, tiếp theo là Tháp Chiến Minh, Tháp Minh Hồn, Tháp Phong Lam, Tháp Đạo Nhân, Tháp Vô Lượng. Chỗ hai ta đang đứng là Tháp Linh Ấn cũng là trung tâm Vô Thượng Tông. Phương đệ thấy thế nào?”
Phương Triết nhìn sáu tòa tháp xung quanh, hắn cũng biết mỗi một tòa tháp đều có một chức năng riêng cũng giống như trước đó ở Vạn Thú Tông.
Hắn cân nhắc một hồi rồi trả lời “Nơi này rất đặc biệt…”
Đàm Thu Nguyệt đưa mắt nhìn sang vị tiểu đệ bên cạnh. Nội tâm như muốn “a” lên một tiếng kinh ngạc, chỉ là vì muốn gìn giữ hình tượng mới không thể hiện ra bên ngoài.
Nàng tỏ ra phàn nàn nói “Vốn từ của Phương đệ ít quá! Dù sao nói ít nhưng lại nói đúng bản chất của nơi này. Đó là đặc biệt…”
Nàng ta lắc đầu, không muốn nói chuyện nữa.
Nàng ta bắt đầu đi vào vấn đề chính. Nàng nói “Trước khi Phương đệ đến đây, mục đích là kiểm tra tư chất của Phương đệ nhưng tình huống xung quanh Vô Thượng Tông đã có lý giải rõ ràng. Hoàn toàn không liên quan đến dịch bệnh mà Phương đệ lại có cách loại trừ nguy cơ này… cho nên tỷ tỷ ta có một cái giao dịch…”
Phương Triết bắt đầu sinh hứng thú với loại giao dịch này nhưng hắn vẫn không biểu lộ ra thái nộ nào. Chờ đối phương đưa ra chủ ý.
Đàm Thu Nguyệt nói tiếp “Nếu Phương đệ có thể cho Vô Thượng Tông mượn dùng tạm bảo kính của Phương đệ, Vô Thượng Tông sẽ đáp ứng Phương đệ một điều kiện…”
Nội tâm Phương Triết nhất thời xôn xao, hắn dò hỏi “Bất cứ điều kiện gì?”
Đàm Thu Nguyệt gật đầu, hắn mới nói “Tiểu đệ chỉ muốn dùng một lần Vô Thượng Vạn Vật Kính…”
Lời Phương Triết vừa nói ra khiến sắc mặt Đàm Thu Nguyệt lập tức thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.