Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 307: Đến Phi Thiên Tháp




Rời khỏi Vạn Thú Tông Bảo Địa.
Phương Triết theo lời chỉ dẫn của Trần Đại Sư, một mình đến khu vực tòa tháp thứ hai. Nơi đây chính là khu vực uẩn dưỡng cũng như là nơi cung cấp phi hành thú cho đệ tử Vạn Thú Tông.
Bên ngoài cổng tòa tháp thứ hai có đề danh tự “Phi Thiên Tháp”.
Lúc này, hắn mới bắt gặp được nhiều đệ tử Vạn Thú Tông với y phục thanh y tụ tập đông đảo. Đa phần bọn họ đang chờ đợi nhận phi hành thú, cũng có đệ tử đã nhận phi hành thú rồi chủ yếu đến để nhận thức ăn cho phi hành thú.
Phương Triết tiếp cận một vị Chấp Sự Đệ tử, quản hạt Phi Thiên Tháp.
Vị Chấp Sự đệ tử này vừa nhìn thấy Phương Triết đã nhíu hàng chân mày. Bởi vì hắn không phải là đệ tử Vạn Thú Tông, lén lút đến nơi này là có ý đồ.
Phương Triết không đợi đối phương lên tiếng, hắn trực tiếp ném ra Hồng Sắc Lệnh Bài cho tên chấp sự đệ tử. Tên chấp sự đệ tử vừa nhìn thấy lệnh bài, sắc mặt nhất thời giãn ra.
Đối với đệ tử Vạn Thú Tông đến nhận phi hành thú thì cần phải có lệnh bài tiếp nhận. Lệnh bài tiếp nhận thường phân ra ba loại màu sắc gồm bạch sắc, hoàng sắc và hồng sắc tương đương với ba cấp độ phi hành thú.
Bản thân Phương Triết cầm lệnh bài màu hồng, chính là loại Thần Ưng Cổ Hồng cấp ba. Tốc độ cũng như sự nhanh nhạy cao hơn cùng chủng loại rất nhiều.
Phương Triết vốn không phải đệ tử Vạn Thú Tông lại được đặc cách nhận một loại phi hành thú cấp ba. Điều này khiến tên đệ tử chấp sự kinh ngạc kèm theo là sự hâm mộ.
Hắn cũng thăm dò được, Vạn Thú Tông có một vị khách mời đặc biệt. Vị khách mời đặc biệt này, chắc chắn là thiếu niên đang đứng đối diện. Cho nên, hắn lập tức thay đổi thái độ.
Hắn nói “Vừa rồi thất lễ, huynh đệ bỏ qua cho!”
Phương Triết xua tay nói “Chuyện không có gì, phiền vị sư huynh giới thiệu sơ lược về Thần Ưng Cổ Hồng cho tiểu đệ biết được không?
Tên đệ tử chấp sự mỉm cười, hắn lập tức tiếp cận Phương Triết, nắm lấy tay Phương Triết lôi kéo vào khu vực bên trong chứa phi hành thú.
Hắn vừa đi vừa giới thiệu “Ở Vạn Thú Tông có ba loại đẳng cấp phi hành thú từ cấp một đến cấp ba. Trong đó cấp phi hành thú cấp ba có tốc độ cũng như sự nhạy bén cao nhất. Đặc biệt là phi hành thú cấp ba có thêm khả năng tấn công thiên tính, nên cấp bậc này vô cùng trân quý, thường chỉ có mấy vị trưởng bối hoặc đệ tử có cống hiến to lớn cho tông môn mới được cấp”
Phương Triết nghe xong liền tò mò hỏi “Nếu so sánh giữa cực phẩm phi hành kiếm và phi hành thú cấp ba. Tốc độ thế nào?”
Vị đệ tử chấp sự ngẫm nghĩ một hồi, nhưng không có được sự so sánh thích hợp. Hắn chỉ có thể nói “Phi hành thú cấp ba, một hô hấp có thể đi được hơn dặm đường. Thời gian nghỉ dưỡng là một trăm vạn dặm…”
Phương Triết nhất thời giật mình “Nếu vậy, so với phi hành kiếm. Phi hành thú rõ ràng là thuận tiện hơn rất nhiều. Tốc độ đem so sánh đúng là cao hơn một bậc. Trong thời gian di chuyển bản thân có thể vừa di chuyển vừa tu luyện…”
Hắn không ngừng suýt xoa vì lợi ích mà phi hành thú đem lại.
Tên chấp sự đệ tử căn nhắc một hồi, hắn không nhịn được liền hỏi “Tiểu huynh đệ làm thế nào mà có được lệnh bài này?”
Phương Triết không do dự liền trả lời “Trần Đại Sư đem tặng…”
Việc hắn giúp Vạn Thú Tông mở ra bảo địa xem như là việc tuyệt mật. Cho nên không thể nào tùy tiện đem nói ra ngoài.
Lúc đầu hắn còn nghĩ bản thân chẳng làm gì cho Vạn Thú Tông, nhưng sự thật lại không phải vậy.
Khi hắn rời khỏi bảo địa ra bên ngoài tòa tháp trung tâm thì hắn mới phát hiện toàn bộ khu vực Vạn Thú Tông có một sự thay đổi không nhỏ. Đó là hắn cố dùng thần thức thăm dò xung quanh nhưng không được. Tất cả đều bị kẹt lại ở quanh quẩn bên trong Vạn Thú Tông. Quan trọng hơn là hộ tông đại trận đã có một sự chuyển biến to lớn. Trước đó là vô ảnh vô tung khó phát hiện, giờ thì có một lớp hồng sắc thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời. Đây chính là dấu hiệu hộ tông đại trận đã được khởi động lại, làm mới lại.
Cho nên hắn mới biết được việc hắn làm mặc dù nhỏ nhưng đem lại hiệu quả vô cùng to lớn.
Tên đệ tử chấp sự không nhận được câu trả lời thỏa đáng nhưng hắn vẫn không lấy làm khó chịu.
Hắn tiếp tục dẫn Phương Triết đi một vòng quanh bên trong khu vực nuôi dưỡng phi hành thú.
Khu vực nuôi dưỡng như một quảng trường rộng lớn, toàn bộ đều được bốn bức tường vây quanh. Phía trên có mái vòm che chắn lại như một chiếc lồng khổng lồ.
Phương Triết nhìn xung quanh quan sát, số lượng Thần Ưng Cổ Hồng trên năm nghìn con. Trong đó phân ra cấp bậc rõ ràng nhất chính là hình thể. Hình thể nhỏ chính là cấp một, hình thể lớn hơn một chút là cấp hai và hình thể cao lớn chừng hai trượng, sải cánh rộng năm trượng với phần cổ được phủ một lớp lông màu hồng.
Tên chấp sự đệ tử một bên nói “Tiểu huynh đệ cứ thoải mái dạo một vòng xem xét. Tiểu huynh đệ cứ chọn một con cấp ba phù hợp rồi ra bên ngoài báo lại là được”
Hắn nói xong liền thoái lui ra bên ngoài.
Phương Triết cảm thấy không còn gò bó liền bắt đầu quá trình tuyển chọn.
Thay vì giống những đệ tử Vạn Thú Tông tiếp cận phi hành thú rồi đánh giá thể chất cũng như ngoại hình, Phương Triết nhắm mắt lại tập trung tinh thần dùng thần thức thăm dò.
Dùng thần thức thăm dò có thể đánh giá được tổng thể phi hành thú cũng như tiết kiệm được một khoảng thời gian.
Những con Thần Ưng Cổ Hồng vốn đang gục đầu, khi phát hiện có người dòm ngó, bọn chúng bắt đầu ngẩng đầu lên phản đối. Hầu như những con Thần Ưng Cổ Hồng cấp ba trong lúc nhất thời đều bạo hỏa, bọn chúng hí hét rộn cả quảng trường.
Đến khi Phương Triết dừng thăm dò lại thì tình hình mới lắng xuống.
Phương Triết ngẫm nghĩ “Hình thể, thể chất đều tương đồng không có gì khác biệt, nếu vậy chẳng lẽ là tùy tiện chọn đại một con…”
Hắn không còn cách nào khác đành lấy Thủy Lăng Kính ra xem xét. Cầm Thủy Lăng Kính trong tay, bắt buộc hắn phải trực tiếp lại gần từng con mới có thể đánh giá được sự khác biệt.
Hắn bắt đầu cầm Thủy Lăng Kinh soi xét trước sự tò mò của những đệ tử khác. Mặc dù tò mò, nhưng không ai hiểu được hắn đang làm gì.
Trải qua một canh giờ kiểm tra, hắn vẫn không nhận ra sự khác biệt nào. Bên trong Thủy Lăng Kính chỉ hiển hiện một đốm sáng nhỏ, đốm sáng nhỏ này chính là nội hạch cũng như là yêu đan của bọn chúng.
Thêm một canh giờ nữa, hắn vẫn không tìm ra con nào khác biệt.
Cho đến khi gần đến nhóm cuối cùng, chỉ sót lại chừng mười con Thần Ưng Cổ Hồng.
Lúc này trong Thủy Lăng Kính hiển thị ra một con khác biệt. Nội hạch của con Thần Ưng Cổ Hồng này to lớn gấp ba lần bình thường, từ nội hạch lan tỏa ra toàn bộ cơ thể là những đường tơ dày đặc. Hiện trạng này giống như tu sĩ nhân loại bình thường tu luyện có vô vàn linh khí tuần hoàn, đổ dồn về phía Đan Điền.
Hai mắt hắn sáng lên “Chính là nó!”
Phương Triết tiếp cận, quan sát kỹ hình thể của con Thần Ưng Cổ Hồng này. Hình thể nó to lớn hơn những con khác nhiều, nói đúng hơn là nó quá mập. Dấu hiệu của một sự lười biếng vận động.
Lúc này có một đệ tử Vạn Thú Tông đi ngang qua, Phương Triết níu lấy tay hắn rồi dò hỏi “Vị đại ca này cho hỏi… nó mập như vậy.. có thể phi hành được không?”
Tên đệ tử Vạn Thú Tông nhìn người níu kéo hắn lại lạ mặt, nhưng vẫn trả lời “Cái này,... từ lúc sư huynh ta nuôi dưỡng tới giờ chưa thấy nó cất cánh lần nào!”
Nội tâm Phương Triết nhảy dựng “Chẳng lẽ, Thủy Lăng Kính nhìn trúng một con khác biệt nhất chính là… vô dụng nhất!”
Phương Triết đang do dự, thì bị con Thần Ưng Cổ Hồng này mổ vào đầu một cái. Bộ dáng có phần phản đối hành động khinh thường linh thú mập.
Phương Triết bất đắc dĩ thờ dài “Vậy xem như cho ngươi đi bộ cũng được, ta đã có phi hành kiếm rồi…”
Nói xong, hắn điểm một chỉ về phía mi tâm của con Thần Ưng Khổ Hồng. Chỉ này không gây sát thương nhưng khiến con Thần Ưng Cổ Hồng giật bấn thân hình mập mạp một cái. Tại vị trí mi tâm tức thì cô đọng ra một giọt linh huyết của con Thần Ưng Cổ Hồng.
Phương Triết thu hồi giọt linh huyết rồi nuốt vào.
Một số đệ tử Vạn Thú Tông lân cận nhìn thấy thủ đoạn này, người nào người nấy đều sững sờ vì Thuật Ngự Thú thiếu niên vừa vận dụng cao cấp hơn bọn họ một bậc.
Thông thường, giọt linh huyết sẽ được lưu trữ trong một lọ bạch ngọc. Đằng này, đối phương trực tiếp nuốt lấy chứng tỏ thủ đoạn cao minh hơn nhiều.
Lúc này bọn họ mới chú ý đến Thú Linh Liên mà thiếu niên đang đeo. Bản chất Thú Linh Liên của đệ tử Vạn Thú Tông nhiều nhất chỉ có năm viên, tương đương chứa được năm con sủng thú. Còn thiếu niên này lại có đến mười hai viên, điều này khiến không ít đệ tử chứng kiến lấy làm ghen tị.
Phương Triết lập xong huyết mạch khế ước, xem như chân chính là chủ nhân của con Thần Ưng Cổ Hồng mập mạp này. Hắn thu con thần ưng vào trong Thú Linh Liên rồi thản nhiên đi ra bên ngoài.
Khi gặp lại tên chấp sự đệ tử, Phương Triết dò hỏi “Vị đại ca biết Sủng Thú Tháp ở nơi nào không?”
Vị đệ tử chấp sự ngạc nhiên nói “Kỳ Linh Tháp sao?”
Phương Triết “a” lên một tiếng “Đúng, là Kỳ Linh Tháp!”
Hắn hướng tay về phía tòa tháp thứ tư rồi nói “Nơi đó, huynh đệ đi thông thả!”
Phương Triết gật đầu, hắn chắp tay lại hướng đối phương từ biệt.
Vị chấp sự đệ tử này nội tâm có phần rung động. Theo lý mà nói, hắn phải bắt bẻ đối phương vì tự ý thu nhận phi hành thú mà không thông qua kiểm tra. Nhưng do thủ đoạn của đối phương cùng với Thú Linh Liên đối phương đeo bên mình nói lên đối phương có lai lịch không nhỏ. Đó là lý do, hắn chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì được.
Nội tâm hắn suýt xoa “Đúng là nhờ quan hệ có khác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.