Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 243: 49 ngày (Kết quyển 2)




Những ngày sau đó, Đạo Viện vẫn trong tình trạng phục hồi từ từ.
Phía các đại tông môn như Thiên Võ Tông, Linh Thú Tông hầu như không có bất kỳ hỗ trợ nào. Bọn họ như thể bàng quang đối với sự việc xảy ra ở Đạo Viện.
Riêng Vô Thượng Tông, đại trưởng lão Vô Thượng Tông là Đàm Nguyệt Thần Quân cử chấp sự Vô Thượng Tông đến Đạo Viện phụ trợ.
Bọn họ mang đến hai mươi đệ tử tinh anh của Vô Thượng Tông cấp bậc Tứ Phẩm đến trợ giúp. Về cấp bậc chẳng qua không đáng nhắc tới, nhưng đệ tử Vô Thượng Tông có mặt ở Đạo Viện đi lại, đối với Bắc Cảnh mà nói có thế lực nào lại dám đụng tới. Cho nên danh nghĩa vẫn là viện trợ, tạm thời bảo vệ Đạo Viện một thời gian.
Bên cạnh đó vị chấp sự còn mang đến một vạn linh khí thượng phẩm bao gồm kiếm, đao, lợi nhận và trường thương xem như là một phần thiết yếu.
Sự trợ giúp về tài lực chẳng qua là duy trì được một đoạn thời gian ngắn, nhưng danh khí lại là một chuyện khác. Điều này khiến Vô Thượng Tông trong mắt chúng đệ tử Đạo Viện được tăng lên đáng kể.
Năm vị trưởng lão còn lại không ngừng cảm kích, bởi vì sự trợ giúp kịp thời của một đại tông môn khiến Đạo Viện cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Bọn họ hiểu rằng, cho dù đối phương có ý đồ gì đi chăng nữa. Ở thời điểm này lại có thể xuất ra một đại thủ bút như vậy. n tình này khó mà quên đi được.
Trước đó, hầu hết mọi người đều suy nghĩ Vô Thượng Tông bao che Thiên Sư Đường làm xằng làm bậy. Nhưng khi nhìn hành động thực tế của Vô Thượng Tông. Triệt để xóa tên Thiên Sư Đường, trừng phạt toàn bộ chấp sự trong Thiên Sư Đường. Ra tay hỗ trợ kịp thời, và truyền đi tin tức ra bên ngoài. Xem như là một hành động chuộc lỗi rõ ràng nhất.
Một phần cao tầng Vô Thượng Tông không ngờ tới là, thế lực Huyền Môn và Ma Môn lại dám cài nội ứng bên trong tông môn.
Mặc khác, Vô Thượng Tông lại đang đối phó với đại địch xung quanh, đó là dịch bệnh.
Tin tức về dịch bệnh lây lan khắp nơi, không phải là hư cấu mà sự thật đang diễn ra càng lúc càng lan rộng. Số người chết, thành trì bỏ hoang không ngừng tăng lên.
Khi nhận ra sự sai sót nghiêm trọng ảnh hưởng đến bộ mặt Vô Thượng Tông, cao tầng Vô Thượng Tông nhanh chóng sửa chữa sai lầm. Đó là trợ giúp thế lực đang suy yếu Đạo Viện một đoạn thời gian.
Chuyện này chẳng qua đối với Vô Thượng Tông chỉ là đối phó, là sửa sai nhưng bọn họ không ngờ tới. Hành động nhỏ đó, lại là tiền đề để Vô Thượng Tông vượt qua khủng hoảng sau này.

Vô Danh Động Thiên.
Xung quanh Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang nhởn nhơ nghịch ngợm.
Bạch Vô Thiên vẫn duy trì từng ngày định thần tu luyện. Hắn ngồi xếp bằng trước ba bức tượng đá.
Trước kia hắn không thể cảm nhận được sợi dây liên kết giữa ba bức tượng. Giờ thì lão giả ở chính giữa đã chấp nhận hắn.
Nguyên nhân chính là trước kia hắn không có ký ức. Ký ức chỉ dừng lại trong ba năm gần đây, cho nên chẳng ai lại dám truyền thừa cho một tên có lai lịch bất minh.
Lão giả cũng vậy.
Đến một lúc nào đó, hắn không biết từ bao lâu đã bị cuốn hút vào một mảng không gian. Bên trong chỉ là toàn bóng tối bao phủ. Xung quanh hắn trói buộc là những sợi dây xích được làm từ một loại khoáng thạch bền bỉ. Dù cố gắng động đậy cũng không được.
Cảm giác mơ hồ khi có khi không như trong một giấc mơ.
Hắn không biết bản thân hắn đang bị trói chặt hay đây là hình chiếu khi xưa, tình cảnh mà vị cổ lão này gặp phải.
Cho đến khi có tiếng nói cất lên “Cuối cùng thì lão đệ cũng đến thăm ta? Ta chờ lão đệ quá lâu rồi…”
Bạch Vô Thiên mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn muốn nói chuyện nhưng không mở miệng được.
Lão giả nói tiếp “Hơn bốn nghìn năm nay, có tổng cộng ba tên nhóc đã nhận một ít lợi ích từ ta. Nhưng đa phần chỉ là tiếp nhận được, chứ chẳng ai xứng đáng cả. Lão đệ đã đến được đây, xem như di nguyện lão ca có thể tiếp tục được kế thừa rồi...”
Bạch Vô Thiên hoàn toàn không hiểu, vì lý do gì lão giả liên tục gọi hắn là “lão đệ” trong khi tuổi tác cách nhau đã qua bốn nghìn năm. Điều này nói lên lão giả đã nhận lầm hắn là ai đó.
Hắn sáng mắt lên, “ai đó” không phải là khí tức quen thuộc của tổ sư Long Kiếm Phi sao. Tổ sư Long Kiếm Phi đã ký thác một khí tức quen thuộc, chính vì thế lão giả này đã nhận lầm người.
Lão nói tiếp “Sau này lão đệ tìm được truyền nhân thích hợp, đem hắn đến Huyền Lăng ở Thần Vực tiếp nhận truyền thừa của lão ca ta. Tiếp tục duy trì Huyền Môn mà lão ca ta hao tâm tổn sức xây dựng… phát dương quang đại cũng như Thiên Đạo Thần Tông của lão đệ… Nói gì thì nói… lão đệ có một ý trung nhất rất đẹp mắt…”
Nội tâm hắn “a” lên một tiếng. Lão giả này thật quá hư hỏng, ý trung nhân của bằng hữu của dám để ý tới.
Hắn vẫn còn lây lắc chưa tỉnh táo hẳn, phía trước mặt hắn đã xuất hiện một cánh cửa sáng rực. Cánh cửa sáng rực khiến hai mắt hắn không kịp phản kháng phải nhắm lại.
Khi hắn mở mắt ra một lần nữa, quang cảnh đã là bên trong Vô Danh Động Thiên.
Hắn hoàn hồn lại, bắt đầu nhớ lại toàn bộ sự việc mà hắn vừa trải qua.
Lúc này hắn mới phát giác, bức tượng lão giả đã hoàn toàn vỡ vụn, đã hóa thành một đống cát bụi.
Hắn hai mắt lại sáng lên một lần nữa, hắn ngạc nhiên không khép lại được. Bức tượng hoàn toàn vỡ vụn không hẳn đã biến mất, chẳng qua là lão giả di chuyển từ bên ngoài đi vào bên trong thức hải hắn.
Xem như bên trong thức hải hắn đã hóa thành một nơi cư trú cho một bức tượng. Chuyện này quả thật như một trò đùa.
Không biết từ lúc nào, sợi chỉ màu hoàng kim hay là một con giun gì đó đã tiếp cận bức tượng. Nó nhanh chóng quàng lên cổ bức tượng đá rồi ở đó im lặng, không còn lượn lờ như trước đó nữa.
Hắn bất giác phải tự nhẩm “Chuyện này… từ khi nào thức hải ta trở thành nơi trú ngụ của bức tượng rồi?”
Hắn cảm giác tâm rất mệt mỏi. Hắn tưởng truyền thừa là bản thân hắn tiếp nhận. Không nghĩ tới lại giúp đối phương tìm một người khác để truyền thừa lại. Chẳng lẽ hắn không đủ tốt để tiếp nhận truyền thừa của lão.
Khi hắn vẫn còn đang lúng túng thất vọng vì bị lão giả nhờ cậy mà không hề có cơ hội từ chối. Hoa Lạc Đồng từ bên ngoài cưỡi phi hành kiếm đi vào.
Nàng ta nhanh chóng tiếp cận, nắm lấy tay hắn kéo lên phi hành kiếm.
Nàng ta hớn hở nói “Trận Pháp đã xong!”
Hắn ngạc nhiên hỏi “Mới có mấy ngày đã xong, sư tỷ sao lợi hại như vậy?”
Nàng ta ngoáy đầu lại nhìn hắn ngạc nhiên. Tên này có bị ấm đầu không. Tính toán đã qua hai mươi mấy ngày rồi, ở đâu ra là mấy ngày.
Nàng vẫn từ tốn nói “Ta bỏ công công sức ra chính xác là hai mươi sáu ngày… sư đệ có bị gì không?”
Nàng nói tiếp “Hôm nay là giáp bốn mươi chín ngày của ân sư ngươi…”
Nghe nàng ta nhắc đến giáp bốn mươi chín ngày của ân sư. Sắc mặt hắn bỗng chốc trầm xuống. Không nghĩ tới, thời gian lại qua nhanh đến như vậy.
Khi cả hai đến được phụ cận Cấm Vực.
Nàng dừng lại đúng ngay vị trí trước đó lão sư phụ quyên sinh. Nơi đó có một bia mộ được làm từ những hòn đá to nhỏ xếp chồng lên nhau.
Hoa Lạc Đồng từ tốn đáp xuống gần đó, nàng lấy ra một vòng hoa được kết từ nhiều đóa Hoa Tử Đằng. Đây là loài hoa mà lão sư phụ và sư nương ưa thích nhất.
Hắn tiếp nhận vòng hoa, rồi đến gần bia mộ đặt lên.
Hắn lui về sau quỳ xuống lạy bốn lạy.
Hắn thì thầm “ n sư yên nghỉ, đồ đệ ngỗ nghịch sẽ thực hiện di nguyện của ân sư mà coi sóc Đạo Viện…”
Hoa Lạc Đồng phía sau tiến tới, vịnh lấy vai hắn an ủi “Đạo Viện trước mắt được người Vô Thượng Tông bảo vệ. Cho nên Đạo Viện rất an toàn…”
Hắn lúc này đứng dậy, vô cùng ngạc nhiên khi nghe Hoa Lạc Đồng nhắc đến người Vô Thượng Tông.
Nàng ta thấy vậy mới giải thích “Bọn họ vì sơ suất nên để Thiên Sư Đường làm càng. Nên đã đem đến Đạo Viện thượng phẩm linh khí và hai mươi đệ tử nội môn xem như trợ giúp Đạo Viện trong lúc khó khăn…”
Hắn nghe vậy, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm hơn.
Hắn cứ tưởng Vô Thượng Tông lại đến sinh sự. Lúc này trợ giúp đúng là không phải ý đồ xấu gì. Xem ra đối phương thật sự ban cho Đạo Viện một ân huệ. Nói như vậy, đối phương thật sự coi trọng Đạo Viện mới đi nước này.
Tính toán thời gian đã đến lúc phải trở về Bạch gia làm nhiệm vụ.
Khoảng thời gian bên trong Vô Danh Động Thiên chỉ toàn là tâm tối. Hắn bị xiềng xích mơ hồ không phân biệt ngày đêm. Hoàn toàn không thể tu luyện được gì.
Bản thân hắn nghĩ rằng tâm trí bị xiềng xích chỉ chừng ba bốn ngày là cùng. Không nghĩ đến, vừa chợp mắt đã mờ mờ ảo ảo đến hai mươi sáu ngày. Chuyện này nói ra Hoa Lạc Đồng có lẽ sẽ không tin.
Hắn tiến lại gần nàng ta, hai tay bợ lấy khuôn mặt nàng rồi áp sát lại mới từ tốn nói “Hai hôm sau, cùng ta về Bạch gia… sư tỷ thấy tiện không?”
Hoa Lạc Đồng như đỏ mặt, trơ mắt nhìn hắn một hồi. Nếu không phải nơi đây là nơi an nghỉ của thái thượng trưởng lão. Ngươi nghĩ, ngươi có thể bỡn cợt được ta hay sao.
Ngoài mặt, nàng mỉm cười. Hai cánh tay ôm lấy bờ eo hắn, tiện tay nhéo một cái thật mạnh rồi nói “Phu xướng phụ tùy… sư đệ đoán xem!”
...
Lời nói cuối quyển 2:
Đầu tiên là ta xin nghỉ phép đến ngày 15/05/2020 sẽ up tiếp quyển 3.
Có nhiều đoạn ta cắt bỏ tình tiết có cũng được mà không có cũng được. Nếu rảnh ta sẽ up vào phần ngoại truyện. Bởi vì nếu có những trường đoạn này, một số đoạn khó hiểu sẽ dễ dàng nắm bắt được.
Ví dụ như:
- Câu chuyện nhỏ về Khúc Linh Các của Ngô Tiên Nhi(Chương 80)
- Lúc Ngô Tiên Nhi xuống núi hành hiệp giang hồ bắt gặp Phương Triết.
- Nguồn gốc sự xuất hiện Thuồng Luồng.
- La Ngọc Yến truy tìm nội ứng Ma Môn ở Thiên Sư Đường ở Vô Thượng Tông.
Còn nhiều trường đoạn, do không muốn kéo dài lê thê nên đã lược bỏ bớt.
Còn một việc Ngô Tiên Nhi rất khả ái nên sẽ sớm gặp lại nàng ta.
Đầu quyển 3, ta mong muốn cho “hai đứa nó ấy ấy”.... Do không phải sắc hiệp nên sẽ không câu dẫn nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.