Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 232: Ám Dạ Vương




Thẩm Giai Nghê cầm trường cung đưa ánh mắt về phía Cấm Vực, nơi vừa phát sinh ra chấn động dữ dội. Thậm chí là lan tỏa đến cả ngọn Chủ Phong.
Trong lòng nàng nhất thời lo lắng, muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến ở đây, nhanh chóng đến Cổ Thanh Sơn tiếp viện.
Lúc này, Ám Diện Nhân đã thật sự không nhẫn nhịn được.
Hắn trước đó vận dụng bạch cốt, được xem như là át chủ bài của hắn. Một loại thủ đoạn theo bản năng sản sinh ra. Xem như cùng cấp bậc đối kháng, hắn luôn chiếm ưu thế tuyệt đối. Vậy mà lại không chống chịu nổi một mũi tên của Thẩm Giai Nghê.
Hắn theo bản năng lúc này, không cách nào khác là bộc lộ thân phận. Chỉ có hiện ra chân thân thật, mới có khả năng đối kháng hoặc tìm đường rút lui.
Trước mắt hơn tám phần Ma Môn lâu la đã bị cầm xuống. Lực lượng được xem là đánh đâu thắng đó trước kia đã không thể trụ được lâu. Đây chính là do hắn cũng như môn chủ Ma Môn quá khinh thường thực lực của Đạo Viện.
Với lực lượng của đội quân này, nếu hai tòa Túy Tiên Sơn trước kia gôm lại cũng dễ dàng đánh sập, hoặc là mười tòa Vô Danh Đảo bọn chúng cũng có thể đánh chìm xuống hải vực vĩnh viễn.
Vạt trường bào của hắn bắt đầu bay phất phơ, dù không có cơn gió nào thổi qua nhưng xung quanh đã bắt đầu gợn lên những dư chấn như cơn sóng. Cơ thể hắn bắt đầu nổi phòng lên gấp ba lần. Kích thước cứ thể tăng lên cho đến khi đạt chiều cao chừng ba trượng mới dừng lại.
Hắn lúc này như hóa thành bóng ma, thân cao gấp bảy tám lần người bình thường.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống phương hướng Thẩm Giai Nghê. Sau một lúc do dự, hắn nhào tới giơ móng vuốt sắc nhọn ra tấn công.
Thẩm Giai Nghê nhanh chóng thoái lui về sau mười bước, rồi giương trường cung lên một lần nữa. Lần này trong tay nàng chính là ba mũi tên sáng rực.
Nàng buông tay ra, tức thì ba mũi tên bắn thẳng về phía Ám Diện Nhân. Ba luồng lưu quang xuyên thủng thân thể Ám Diện Nhân, lưu lại ba lỗ thủng chừng hai xích.
Hắn đưa ánh mắt nhìn xuống lỗ thủng trên thân thể mà không hề cảm giác đau đớn nào. Chừng mười hô hấp sau, ba lỗ thủng tự động lắp lại.
Hắn tiếp tục chồm người về phía Thẩm Giai Nghê liên tục cào cấu, tấn công dồn dập.
Phía các trưởng lão đạo viện, lúc này chỉ còn ba người còn đủ sức phản kháng. Bọn họ nhanh chóng vận dụng kiếm chiêu đánh về phía Ám Diện Nhân liên tục để hỗ trợ, nhưng kiếm chiêu vừa chạm vào thân thể Ám Diện Nhân đều bị dội ngược trở lại. Hoàn toàn không thể xoay chuyển được hắn.
Bọn họ rơi vào tình trạng thất vọng. Bản thân vận dụng kiếm chiêu mạnh nhất, thủ đoạn mạnh nhất vẫn không thể làm đối phương lay động. Đây chẳng phải ý là bọn họ giống như con kiến hôi chỉ chọc ngứa bên ngoài, không đáng quan tâm.
Thẩm Giai Nghê lúc này đã thoái lui gần năm mươi trượng, Ám Diện Nhân vẫn đuổi theo tấn công dồn dập. Bất đắc dĩ, nàng vận dụng bộ pháp, nhanh chóng xuất hiện phía sau lưng đối phương chừng một trăm trượng.
Ám Diện Nhân lúc này nhận ra bản thân đang ở trong một khu vực trống rãi, xung quanh không có bóng người.
Thẩm Giai Nghê nhếch miệng lên cười. Nàng chẳng qua là dụ hắn vào chỗ trống, để vận dụng “Tiễn Trận” mà thôi. Với uy lực của “Tiễn Trận” nếu ở chỗ đông người, người người xung quanh chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Nàng giơ trường cung về phía trước, rồi bắn liên tục trăm phát tên lên trời. Trăm mũi tên lấy tốc độ nhanh nhất từ trên cao bắn xuống với một loạt tiễn trận về phía Ám Diện Nhân.
Nàng không dừng lại, tiếp tục bắn thêm hai trăm phát tên, tiễn trận không ngừng oanh xuống như vũ bão. Tiễn trận phá hủy mọi thứ xung quanh, hầu như sang bằng một khu vực. Những âm thanh chấn động, vang dội không ngừng.
Cho đến khi phía Ám Diện Nhân không phát ra động tĩnh nữa, nàng mới dừng lại. Khói bụi bay mịt mù không nhìn rõ được tình trạng phía trước. Nhưng theo suy đoán của nàng, với uy lực “Tiễn Trận” Ám Diện Nhân chắc chắn khó chạy thoát.
Khi khói bụi qua đi, thân ảnh Ám Diện Nhân xuất hiện với lích nhích vết thủng, tình trạng hắn lúc này vô cùng thảm. Nhưng bản thân hắn vẫn chưa có dấu hiệu xuống sức.
Ánh mắt đỏ ngầu của Ám Diện Nhân nhìn về phía Thẩm Giai Nghê như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hắn không chết, nhưng với nhiều vết thương lích nhích như vậy vẫn là bên bờ tử vong. Chẳng qua đặc tính của U Linh chính là sống rất dai, không phải sát thương liên quan đến thần hồn thì còn lâu hắn mới chết được.
Bản thân hắn nhận ra, nếu tiếp tục dây dưa với Thẩm Giai Nghê. Trước sau gì cũng không cầm cự được lâu. Hắn quyết định rút lùi, ánh mắt nhìn về phương hướng “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận”.
Thân ảnh hắn khẽ động, vừa di chuyển được một bước chân, một bước chân rất là nhỏ. Hắn nhận ra bản thân không thể đi được, ánh mắt đỏ ngầu của hắn nhìn xuống dưới lòng ngực, đã thấy một móng xuốt cực kỳ sắc bén xuyên thấu.
Phía sau lưng hắn, không biết từ khi nào xuất hiện một con U Linh thân hình thon dài như một nữ nhân. Hình dạng mơ hồ gần giống với Biên Bức Nữ Tướng.
Móng vuốt rút ra, chính là đoạt lấy “Tâm” của Ám Diện Nhân. Đó là một viên châu màu xanh lục, phát ra quang mang nhàn nhạt.
Khi viên châu rời khỏi cơ thể Ám Diện Nhân, hai mắt đỏ ngầu của hắn dần chuyển sang một màu đen. Cả thân thể rũ rượi như tan rã ra.
Cả thân thể Ám Diện Nhân từ từ sụp đổ cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Tình huống phát sinh đột biến này khiến Thẩm Giai Nghê không khỏi hốt hoảng. Bởi vì nàng biết, con U Linh phía sau thực lực rất mạnh. Nếu không nàng sớm đã đề phòng, sớm phát hiện ra sự hiện diện của hắn.
Con U Linh lúc này đẳng cấp đã là Ám Soái. Hắn nhìn chằm chằm viên châu trong tay, sự thèm khát không ngừng trỗi dậy. Không nhẫn nhịn được, hắn nhét viên châu vào thân thể vốn vẫn còn mơ hồ
Khi viên châu du nhập vào thân thể hắn, tức thì tỏa ra một loạt dư chấn ra xung quanh. Thân thể dần dần hiện rõ ra, hình dạng gần giống với Biên Bức Nữ Tướng với hai cánh dài giang rộng. Chỉ khác biệt ở chỗ toàn thân có phần khí lực hơn với đôi mắt màu đỏ ngầu như Ám Diện Nhân trước đó.
Thân ảnh hắn chớp động rồi biến mất, lúc xuất hiện là đối diện Thẩm Giai Nghê chỉ cách hai bước chân.
Hắn một chưởng bắn Thẩm Giai Nghê về sau, nàng hoàn toàn không kịp phản kháng. Cả thân thể không thể kiểm soát được, liên tục bị đẩy lùi cho đến khoảng cách gần hai trăm trượng thì dừng lại.
Nàng hai mắt mở to ra, với đẳng cấp này. Con U Linh đối diện đã chân chính trở thành một “Ám Dạ Vương” thực lực chỉ sau U Linh Vương. Nếu so với tu sĩ nhân loại mà nói, đẳng cấp nó đã ngoài Lục Phẩm.

Lúc này, bên phía Bạch Vô Thiên. Đối diện chính là một tên lâu la bịt mặt có thân thủ cực kỳ lợi hại. Tên này nói có quen biết hắn.
Hắn cố gắn lục lọi mọi ký ức liên quan trong khoảng ba năm gần đây, hoàn toàn không nhận ra tên này. Có thể đoán được, trước khi hắn mất đi ký ức thì cả hai có quen biết.
Vấn đề là khi đó hắn ở Văn Lang Châu, tên này ở Bắc Cảnh. Làm sao có thể nói là quen biết được. Xem như là phủ định toàn bộ cách nghĩ vừa rồi.
Hắn hướng tên lâu la bịt mặt xác nhận “Ngươi nói, ta và ngươi đã từng gặp nhau trước kia?”
Câu hỏi này khiến tên bịt mặt mở to mắt ra ngạc nhiên. Đơn giản là người có qua tu luyện. Khí tức chính là cách nhận biết dễ dàng nhất. Mặc dù bản thân hắn và trước kia hoàn toàn không giống nhau, nhưng khí tức thì vẫn là bản thân hắn không thay đổi.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ánh mắt đánh giá tình huống xung quanh.
Lúc này toàn bộ Ma Môn lâu la đã bị đệ tử Đạo Viện dọn dẹp sạch sẽ, không còn người nào sống sót hoặc đã bị cầm xuống. Tình huống này dây dưa cũng không ít lợi gì, bởi vì kế hoạch đã hoàn toàn thất bại.
Hắn nói “Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện..”
Bạch Vô Thiên, Hoa Lạc Đồng và bọn người Hoàng Mập thả lỏng ra. Tất cả bắt đầu chú ý đến câu chuyện của hắn.
Hắn nói tiếp “Ta là một tán tu, tình cờ biết được một thanh thần khí du nhập vào hạ giới… nơi đó hình như tên gọi là Văn Lang Châu…”
Hai mắt Bạch Vô Thiên mở ra, đối phương thật sự đã du nhập vào Văn Lang Châu. Nói như vậy, trước kia cả hai thật sự đã gặp qua.
Tên bịt mặt nói tiếp “Ta ở ẩn tám mươi năm, cuối cùng phát hiện ra được tung tích thanh thần khí đó. Đáng tiếc là nó đã nhận một tên nhóc vô danh làm chủ nhân. Đương nhiên đoạt lấy thần khí có nhiều cách, nhưng cách đơn giản nhất chính là giết chết hắn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.