Thiên Ý

Chương 92: Nghịch Thiên lầu​




“Nói thử, nếu ta cảm thấy được thì sẽ đồng ý, nếu không dù ta yếu hơn cũng phải đánh với ngươi một trận?” Liễu Thiên thấy đối phương muốn ra điều kiện thì suy nghĩ một hồi rồi tỏ vẻ kiên quyết nói.
Hắn biết trên đời có nhiều điều kiện hắn tuy làm được nhưng không thể nào làm nên không thể vì một chút đồ mà dễ dàng nhận lời làm việc cho kẻ khác. Vì vậy nếu điều kiện nghe được thì hắn còn suy nghĩ chứ quá phận thì hắn quyết đánh một trận, thắng thì lấy đồ, thua thì chạy, không chạy được thì đành phải để mạng lại.
“Yên tâm! Đơn giản lắm!” Thấy bộ dạng nghiêm trọng của Liễu Thiên, nữ đệ tử kia cười cười rồi lại nói:
“Thứ nhất từ nay chúng ta sẽ mãi mãi là bạn! Bạn bè thì có gì sẽ chia sẻ cho nhau. Dù thế nào ngươi cũng phải coi ta là bạn đó!”
“Thứ hai là mai kia có bất kỳ vụ nào đi thám hiểm hay đi chơi ở đâu người đều phải rủ ta. Nhìn bộ dạng người chọn con đường này chắc không phải kẻ nhàm chán. Nhớ là đi đâu phải rủ ta đấy!”
Nữ đệ tử này nói đến đây thì làm như Liễu Thiên đã đồng ý điều kiện của nàng mà cố tình căn dặn.
“Thứ ba là gì?”.
Liễu Thiên nghe xong hai điều kiện trên thì hắn cảm thấy hai cái này cũng rất bình thường. Dù sao thì thêm một người bạn thì cũng không mấy ảnh hưởng. Mà nếu đi đâu chơi rủ bạn bè là chuyện đương nhiên. Hai điều kiện này rất đơn giản, hắn phải nghe điều kiện thứ ba đã.
“Thứ ba là ngươi nhất định phải thành nội môn đệ tử? Ta có rất ít bạn vì vậy ngươi không thể bị đuổi khỏi tông môn được. Nói chung là ngươi phải làm mọi cách để sống sót và làm bạn với ta!” Nữ đệ tử kia nhìn lại tu vi cùng tuổi tác của Liễu Thiên vẻ mặt suy tư nói.
“Nhưng nếu ta cố hết sức nhưng không thành nội môn đệ tử thì sao? Phải biết không phải ai cũng có thiên phú cao như các ngươi! Mà thời gian tông môn đặt ra là rất hà khắc!” Liễu Thiên lúc này cười nhạt gương mặt tỏ vẻ tự giễu hỏi.
“Thế thì ngươi phải thi làm chấp sự! Ta hôm nay đầu tư vào ngươi như vậy không thể để người dễ dàng rời tông môn rồi biệt tăm biệt tích được.” Nữ đệ tử kia ngửa mặt lên trời tỏ vẻ không chịu thiệt nói.
“Đầu tư? Tiểu nha đầu này thật biết dùng từ!” Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày thầm mắng.
“Sao ngươi không đồng ý à? Cái này thì có gì khó xử đâu chứ?” Nữ đệ tử kia thấy Liễu Thiên suy tư thì bĩu môi thúc dục. Nàng cảm thấy những điều kiện của mình rất bình thường không có gì quá đáng. Đúng ra phải đồng ý ngay chứ?
“Thôi được, cứ giao kèo như vậy!” Quả nhiên, Liễu Thiên không nghĩ nhiều nữa, hắn đã gật đầu đồng ý. Dù sao không có giao kèo này thì hắn cũng phải thành nội môn đệ tử. Làm gì có chuyện hắn bị đuổi về gia tộc, dù liều mạng hắn cũng phải vào được nội môn. Thế nên vấn đề thứ ba này coi như đã được giải quyết.
“Thế thì đi vào thôi! Thời gian trong điểm tài vật chỉ có sáu canh giờ. Ta tính sơ qua đến bây giờ cũng phải mất tầm ba, bốn canh giờ rồi, vì vậy thời gian không còn nhiều nữa. Không nhanh sẽ bị truyền tống ra ngoài đó.” Khương Tuyết nghe vậy liền vui vẻ gật đầu nói sau đó liền đi lên trước thúc dục.
Liễu Thiên cũng đi lên, thế là hai người một trước một sau đi đến cửa căn nhà. Hai người vừa đi đến cửa, cánh cửa màu xám của căn nhà gỗ bỗng nhiên mở ra đón tiếp.
“Vào thôi!” Hai người không ngần ngại bước lên bậc thềm đi vào trong.
Vào nhà cả hai người đều há hốc mồm nhìn những thứ xung quanh. Xung quanh quá đơn sơ, đồ vật cũng rất ít. Đây hình như chỉ là một căn phòng ngủ bình thường. Nó khác hoàn toàn những gì hai người tưởng tượng.
Giữa phòng này có một cái bàn nhỏ cùng hai cái ghế đều được làm bằng tre. Bên cạnh tường gần cửa sổ có một cái giường nhỏ, trên giường có một cái gối tre, một cái chiếu cũ, một cái chăn mỏng gấp gọn gàng. Góc phòng có một cái tủ nhỏ, kiểu dáng đơn giản, cũ kỹ vô cùng. Đó là tất cả những gì căn phòng này có, nhìn bộ dạng không giống kho chứa tài vật cho lắm!
“Có người đến trước chúng ta ư?” Liễu Thiên thấy một màn này liền nhíu mày hỏi.
“Không thể! Phải biết ta đã thuộc dạng vượt ải rất nhanh rồi! Còn ngươi đã đến đây trước ta nửa canh giờ nhưng không thấy ai thì không thể có kẻ đến sớm hơn được.” Khương Tuyết lắc đầu nói.
“Không tính đến vượt qua ải đầu tiên là tìm cơ quan mở ra thông đạo tổ sư nhưng ba cửa ải trong Sinh Tử Lộ kia thì không thể nào vượt qua nhanh như vậy được. Nhất là ải hai Sinh Tử Quan muốn qua nhanh cũng phải mất hơn một canh giờ. Lại còn nói đến ải ba đi trên con đường không thấy hồi kết kia nữa. Đồng thời còn thời gian chiến đấu ở ải một, thời gian đi giữa mấy ải nữa. Nếu nhanh nhất cũng phải tốn hơn ba canh giờ.” Khương Tuyết bắt đầu phân tích đưa ra suy luận của mình.
“Cũng phải nói mất hơn ba canh giờ tiến vào cái sân này nếu muốn ngươi không nhìn thấy thì phải trong khoảng một hai khắc tìm được nối đi lên căn nhà này. Còn việc có kẻ ẩn nấp chờ đợi thì thấy một màn vừa rồi hắn đã xuất hiện rồi. Như vậy theo ta thì chỉ có hai chúng ta vào đây.”
“Ngươi ở đây tìm tòi nửa canh giờ vẫn chưa đi được, người kia chắc chắn cũng tốn lượng thời gian tương tự vì vậy nên suy luận này càng chuẩn xác.” Khương Tuyết lại bổ sung.
“Nhỡ đâu có một kẻ cực kỳ lợi hại đã dùng ít thời gian hơn vượt qua được tất cả các ải thì sao?” Liễu Thiên lắc đầu nhìn quanh căn phòng hỏi.
“Ngươi cũng đừng quên muốn mở được đường lên đây cần có hai người. Làm sao lại trùng hợp có những hai người đều vượt ải cực nhanh được. Một điểm nữa là Sinh Tử lộ này vốn rất ít người tham gia nên tỷ lệ này gần như không thể xảy ra!” Khương Tuyết lại phân tích rồi tỏ vẻ tự tin khẳng định.
“Cái này cũng không rõ được! Nếu không có ai vào thì tại sao ở đây lại không hề có một chút tài vật gì cả?” Liễu Thiên không muốn bàn luận nữa, hắn lại nhìn lại căn phòng nghi hoặc hỏi.
“Chưa hẳn! Xem ra nơi này là chỗ ở của Kỳ Nhân Thủy tổ. Người đã từng nghỉ ngơi sinh hoạt ở đây.” Khương Tuyết đánh giá một lượt căn phòng nói.
Sau đó nàng ngồi xuống cái ghế tre tiếp tục phân tích: “Phải biết con đường chúng ta chọn khác những đệ tử khác cho nên phần thưởng không nhất định là đan dược, linh thạch, bí tịch hay mấy thứ linh tinh khác. Sinh tử lộ thì phần thưởng cũng phải đặc biệt chứ?”
Liễu Thiên nghe vậy ngẫm lại cũng cảm thấy đúng nhưng hắn lại nhìn quanh nơi đây một lượt thì chán nản hỏi: “Ta không thấy nơi đây có cái gì làm phần thưởng cả!”
Khương Tuyết khi này không nói gì, nàng lặng lẽ đi đi lại lại quan sát căn nhà một lượt. Liễu Thiên thì bắt đầu lục lọi đồ đạc trong phòng.
“Không hề có thứ gì đáng giá cả!” Liễu Thiên tìm kiếm một hồi thì lắc đầu nói.
“Nhất định có điểm gì đó chúng ta đã quên!” Khương Tuyết vẻ mặt suy tư đi đi lại lại trong phòng, miệng thì liên tục lẩm bẩm.
“À!” Khương Tuyết trợt nhớ ra gì đó kêu lên một tiếng.
“Sao ngươi tìm ra rồi?” Liễu Thiên vội hỏi.
“Ngươi nhìn kỹ căn nhà này có gì khác thường không?” Khương Tuyết không đáp mà lại hếch cằm hỏi.
“Không! Chẳng có gì đặc biệt! Tất cả đều rất bình thường!” Liễu Thiên quay đi quay lại mấy lần rồi lắc đầu nói.
“Tại sao một căn nhà bình thường lại bay được khi không có ai tác động?” Khương Tuyết mỉm cười hỏi.
“Ý ngươi là có một món đồ làm cho căn nhà này bay lên?” Liễu Thiên trợn mắt như nhớ ra gì đó hỏi.
“Đồ ngốc này! Ý ta là đây chính Thông Thiên lầu trong truyền thuyết.” Khương Tuyết mắng Liễu Thiên một câu rồi tỏ vẻ chán nản lắc lắc đầu nói.
“Thông Thiên lầu – Tiên thổ tu luyện!” Liễu Thiên lẩm bẩm hình như hắn cũng biết.
“Đúng! Đây là nơi mọi đệ tử đều muốn được vào một lần.” Khương Tuyết gật đầu vui vẻ nói.
“Nghe nói đây là nơi tiên nhân lưu lại, không thể di chuyển, cũng không thể điều khiển. Tại sao nó lại nằm trong tay Thủy Tổ đại nhân?” Liễu Thiên tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Cái này ta cũng không rõ nhưng qua một vài cuốn sách cổ ta cũng đại khái biết được một ít. Còn những thứ ngươi đọc ở ngoài thư viên kia chỉ là lời đồn mà thôi.” Khương Tuyết vuốt mái tóc xù từ từ nói.
“Lời đồn!” Liễu Thiên lẩm bẩm.
“Cái này phải nhắc đến Nghịch Thiên lầu.” Khương Tuyết gật đầu bắt đầu kể:
“Gần vạn năm trước, khi bắt đầu bước sang thời kỳ Ngũ Phiến thì có một trận đại chiến rất lớn giữa các thế lực để tranh giành một loại tài liệu cực hiếm có tên là Nghịch Thiên Thần Thụ.
Nghịch Thiên Thần thụ là loại thần thụ đã tồn tại cùng thiên địa không biết bao nhiêu vạn năm hay từ khi nào thì không ai biết. Nó vốn được gọi là Kim La Thụ nhưng người đời gọi nó là Nghịch Thiên thần thụ chính là bởi công dụng của nó.
Nghe nói trước kia người ta từng đồn đại: Người tu luyện chỉ cần ngồi gần đại thụ này thì không hề có bình cảnh, thời gian tu luyện tiến cảnh cực nhanh, huyền cơ khúc mắc trong tu luyện đều có thể giải quyết một cách dễ dàng, mọi võ học dị thuật đều thông suốt một cách kỳ lạ. Đồng thời nếu có thể ăn một miếng lá hay cành của thần thụ này cũng làm người ta trẻ mãi không già, cả đời giữ được nhan sắc, cơ thể khỏe mạnh, bách độc bất xâm, vv… Có rất rất nhiều công dụng nghịch thiên khác.”
“Lợi hại như vậy?” Liễu Thiên trố mắt ra nhìn, hắn thật không tin trên đời có một loại cây thần kỳ như vậy!
“Không phải! Đó chỉ là tin đồn! Mà ngươi đừng chen vào kiểu đó! Để ta kể đã!” Khương Tuyết lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng rồi lại kể tiếp.
“Khi đó mọi người đều nghĩ rằng nó là tiên mộc, nên đã xảy ra một trường phong ba nổi lên vì tranh giành thần thụ. Các thế lực lớn của ngũ phiến đều tham gia tranh chấp khiến cho chiến loạn liên miên. Chỉ sau có mấy năm số người chết do trường hạo kiếp đó đã lên đến hàng vạn người.
“Thế rồi một ngày thập tam thiên nhân vào cuộc! Mười ba người liền hợp lại đã đánh bại hết các thế lực khác rồi chiếm lấy Nghịch Thiên Mộc và rất nhanh rút về phiến Hoàng Địa để tránh chiến tranh giữa các phiến thiên địa. Khi đó vì e dè thực lực của thập tam thiên nhân nên các tổ chức khác cũng không có phản ứng gì nhiều rồi sau một thời gian cũng yên ắng trở lại.”
“Thập tam thiên nhân mạnh như vậy?” Liễu Thiên nghe vậy không kìm được liền hỏi.
“Ừm! Không mạnh làm sao chiếm được cả một phiến thiên địa. Thời thập tam thiên nhân còn sống thì phiến Hoàng Địa chúng ta chính là bá chủ của Ngũ Phiến. Ngay cả những thế lực bí ấn ở Linh Địa và Tà Địa lúc đó cũng không giám mạnh động.” Khương Tuyết tỏ vẻ hâm mộ nói.
“Vậy ư! Thế tiếp theo thế nào? Nghịch Thiên thụ kia ra sao?” Liễu Thiên gật gật đầu rồi lại vội hỏi.
“À thì thập tam thiên nhân lấy được tiên thụ thì đã chặt nó đi thu về tiên mộc. Cuối cùng thì tiên mộc được làm thành Nghịch Thiên lầu!”
“Sao lại chặt nó! Để nó sống có phải là tốt hơn không?” Liễu Thiên nhíu mày khó hiểu hỏi.
“Bởi vì nó là Yêu Mộc Thiên ngoại tiến nhập địa giới của chúng ta!” Khương Tuyết liền nói.
“Yêu Mộc? Thiên Ngoại?” Liễu Thiên giật mình lẩm bẩm.
“Ừ! Nó chính là một loại yêu mộc từ tinh không bên ngoài đến chỗ chúng ta. Nó ở đây đang từng ngày hấp thụ căn nguyên của thiên địa và dần sẽ làm cho thiên địa linh khí suy giảm, nếu tiếp tục thời gian dài có thể khiến linh vực khắp đại địa sụp đổ.”
Liễu Thiên lúc này không nói gì mà chỉ tập trung nghe Khương Tuyết kể.
“Thế nên những lời đồn chỉ là hư cấu thổi phồng, trong những công dụng thiên hạ đồn đại của yêu thụ thì chỉ có một phần có thực mà thôi, những thứ khác đều là bịa đặt cả.” Khương Tuyết nhìn lên căn nhà từ từ nói.
“Nó có công dụng gì?” Liễu Thiên khi này lại hỏi.
“Thông tuệ! Người ngồi gần nó tu luyện sẽ có khả năng thông hiểu mọi thứ nhanh hơn. Những cái khác đều là bịa đặt.”
“Công dụng thật nghịch thiên. Như vậy thì chúng ta bắt đầu tu luyện thôi, thời gian trong đây không có nhiều!” Liễu Thiên nghe xong liền vội vàng đi lại cái giường ngồi xuống.
“Ngươi không muốn nghe nói về nguồn gốc của Thông Thiên lầu này à?” Khương Tuyết thấy vậy ngạc nhiên trố mắt hỏi. Nàng đang có hứng kể truyện nhưng đối phương lại không muốn nghe, điều này làm Khương Tuyết có chút thất vọng!
“Cái đó tính sau! Thời gian không có nhiều!” Liễu Thiên ngồi khoanh chân trên giường nói. Hắn đang có chút khúc mắc trong tu luyện cần phải nghiên cứu. Lại nói thì thời gian ở đây rất ngắn nên hắn khi đã biết công dụng thì không cần nghe tiếp nữa, hắn phải tận dụng thời gian.
“Vậy bắt đầu thôi!” Khương Tuyết liền chạy lại leo lên giường đẩy Liễu Thiên qua một bên.
“Ngươi làm gì vậy?” Liễu Thiên thấy vậy nhăn mày hỏi.
“Thì tu luyện, người chẳng nhẽ muốn ta ngồi dưới đất?” Khương Tuyết vừa để gọn đồ đạc rồi ngồi khoanh chân lại rồi trợn mắt nhìn Liễu Thiên hỏi.
“Thôi bắt đầu đi!” Liễu Thiên không muốn tranh cãi nhiều nên hắn liền ngồi dịch qua một bên bắt đầu tu luyện.
Hắn trước đây vẫn luôn khó hiểu với Tam Bộ Di, Lôi Biến và cái thứ Vô Trở Kiếm trong Vô Danh kiếm phổ. Hôm nay nhân cơ hội này hắn phải tìm hiểu bằng hết, mai kia có thực hành tu luyện cũng không gặp trở ngại.

Cùng lúc này các chỗ khác cũng đang diễn ra những hoạt động vô cùng hấp dẫn.
Ở Đại Kiến lộ trong thông đạo Kỳ Nhân Thủy Tổ.
Ở cửa ải thứ năm, có bốn người đang đứng cùng nhau xung quanh một tượng đài. Dưới chân tượng đài có một cái hộp nhỏ đang tỏa ra ánh sáng trói mắt.
Bốn người này phân biệt là ba nam một nữ. Nữ đệ tử tầm mười năm mười sáu, thân mặc hắc y, tóc cài nhiều châm, ánh mắt sắc sảo lạ thường.
Ba nam đệ tử thì một tên cơ thể to lớn, mặc một bộ xích y, gương mặt thì bình thường không có gì đặc biệt. Một tên dáng người cao cao, khoác trên mình một bộ thanh y, gương mặt có chút nhợt nhạt tay cầm quạt đang phe phẩy làm mấy dẻ tóc phất phơ trước mặt.
Nam đệ tử cuối cùng là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn, gương mặt thanh tú, tóc dài để xõa. Tên này thân mặc một bộ đồ hai màu trắng xanh giống như Liễu Thiên. Mà nhìn kỹ thì thấy tên này là người của đội Hai cung chữ càn Càn.
“Thật không ngờ hai vị lại cùng tiểu muội chọn thông đạo giống nhau!” Lúc này, nữ đệ tử mặc hắc y kia hướng hai tên trong Tứ Tượng Đội nói.
“Hồng muội bản lĩnh cao cường ta cũng đã nhìn qua, nếu có muội tham gia thì ta sẽ không tranh chấp nữa. Dù sao vào đến đây cũng có thưởng rồi, ta không nhất thiết phải liều mạng.” Đối diện nam đệ tử mặc thanh y cầm quạt kia tỏ vẻ kính sợ tỏ rõ thái độ rút lui của mình.
“Vậy đa tạ Yến huynh! Vậy ý của Lã huynh thế nào?” Nữ đệ tử kia lại hướng ánh mắt lên nam đệ tử to con đứng bên phải hỏi.
“Hồng sư muội cứ tự nhiên!” Nam đệ tử to con kia hướng tay ra cái hộp nói, ý muốn mời thiếu nữ kia. Hắn cũng tự nhận mình không phải là đối thủ của nữ đệ tử trước mặt nên chủ động nhường luôn.
“Vậy tiểu muội thất lễ rồi!” Nữ đệ tử kia không đánh mà thắng thì khẽ cười nói rồi liền đi về phía hộp ngọc ở giữa mà không thèm để ý đến đệ tử của đội Hai đang đứng phía bên trái nàng.
“Ta đã đồng ý để người lấy chưa?” Lúc này nam đệ tử đội Hai ánh mắt lạnh băng nhìn nữ đệ tử kia nhàn nhạt hỏi.
“Haha! Ngươi đừng chọc cười ta chứ?” Tên đệ tử cầm quạt nghe vậy cười lớn, ánh mắt khinh miệt nói.
Tên to con thì chỉ quay ra ngạc nhiên trố mắt nhìn. Hắn cảm thấy tên đệ tử kia thật to gan. Ngay bản thân hắn cũng không giám chống lại vị sư muội này thế mà một tên trong thập nhị đội tu vi cũng chỉ Khai Minh cảnh sơ kỳ lại giám mở miếng ra ngăn cản. Phải biết tuy mới nhập môn ba tháng nhưng trong Tứ tượng đội thì những nhân vật nổi tiếng cũng được mọi người biết đến và nữ đệ tử này là một trong số đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.