Thiên Ý

Chương 84: Điểm tài vật​




Quanh chỗ hai tên kia đứng, cây cỏ đều bị cháy hết, đất đá loạn xạ, dưới đất thì có nhiều khe rãnh chằng chịt, có những khe còn bị cắt ra như một cái hào lớn.
Cách chỗ hai người đứng một đoạn thì băng tuyết rơi đầy đất, mà ở phía xa mấy trượng có một phiến băng lớn như một tòa nhà, bên trong phiến băng này lại có ba người hai nam một nữ, ai đó gương mặt đều tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn ra ngoài.
Mà nhìn kỹ ba người bên trong khối băng thì thấy hai tên nam đệ tử quần áo tả tơi, máu me đầy người. Trong hai tên thì một tên cầm đại đao sứt mẻ nhiều chỗ đang chống xuống đất mới có thể đứng được, một tên hai tay cầm hai đoạn trường thương đứt đôi, đầu tóc bù xù, gương mặt còn bị vạch mệt vết dài làm máu chảy làm mái tóc xù bết lại, nhìn bộ dạng tên này thê thảm vô cùng.
Nữ đệ tử đứng giữa cũng không khá hơn chút nào, nàng gương mặt đầy bụi đất, tóc tai rối loạn, quần áo cũng rách nhiều chỗ để lộ ra một phần cơ thể gợi cảm và cũng đang chảy máu. Mà lúc này hai cánh tay của nàng đang đặt lên thành của ngôi nhà băng kia liên tục dồn nguyên thần ra hai cánh tay để duy trì. Mà khối băng khi cũng đã bị sứt mẻ nhiều chỗ nhìn điệu bộ sắp không chống đỡ được bao lâu nữa.
“Huyền Vũ Đội!” Liễu Thiên thấy một màn này thì không khỏi há mồm lẩm bẩm không lên lời.
Khi này nhìn lại hai tên của Bạch Hổ đội thì người không dính chút bụi, quần áo chính tể, binh khí nguyên vẹn, gương mặt thì không thấy một điểm huyết khí nhìn rất nhàn hạ. Xem ra màn chiến đấu vừa rồi vẫn chưa khiến bọn họ phải mất nhiều sức.
Ba người Liễu Thiên nhìn thấy một màn như vậy càng im lặng không giám thở mạnh. Phải biết đệ tử Huyền Vũ đội còn bị đánh cho thành ra thế kia thì ba người bọn họ thật sự không có cửa. Bây giờ tốt nhất là ngồi im ở đây nghe ngóng tình hình.
“Băng Đình! Dị thuật ngoại thiên hệ băng cấp hai. Bảo vệ rất tốt nhưng hao phí nguyên thần rất lớn!” Tên thư sinh kia đi lại gần ngôi nhà băng nhỏ đã bị gọt thành khối vuông kia từ từ nói.
Tên đầu xù cũng tra kiếm vào vỏ từ từ đi lại gần.
Ba người bên trong nghe thấy đối thủ có vẻ biết rõ về dị thuật của mình thì vẻ mặt lại đại biến, vẻ tái nhợt mỗi ngày một lộ rõ trên khuôn mặt của ba người. Thế nhưng họ cũng không biết làm gì ngoài việc chốn trong khối băng này.
“Các ngươi đã biết ai lợi hại hơn rồi! Bây giờ có thể rời khỏi đây được chưa?” Tên thư sinh kia nhìn nữ đệ tử đang đứng phía bên trong nhàn nhàn hỏi.
“Các ngươi để bọn ta rời đi?!” Nữ đệ tử kia vẻ mặt không tin tưởng hỏi.
Nàng biết nếu không đánh nhau mà chỉ gặp qua thì đối thủ còn tha cho mình một con đường sống, nhưng một khi đã quyết đấu thì tỷ lệ bị giết là rất cao.
“Ngươi là Lan Tuyết?” Tên tóc xù kia thản nhiên hỏi.
Ba người đối diện nghe thiếu niên tóc xù hỏi vậy thì đều ngạc nhiên quay sang nhìn nhau, thiếu nữ kia thì vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn thiếu niên tóc xù.
“Ta và đại ca ngươi Lan Động có chút quan hệ! Các ngươi hãy rời khỏi đây đi!” Tên tóc xù nhìn thấy nữ đệ tử kia giật mình ngạc nhiên thì biết đã nhận đúng người, hắn lại nhàn nhạt nói.
Tên tóc xù này lúc đầu nhìn thấy nữ đệ tử kia cũng cảm thấy quen quen nhưng không nhận ra, nhưng trong khi chiến đấu thấy hai tên kia gọi Lan sư muội đồng thời lại thấy một thân băng thuật kha khá của thiếu nữ này thì hắn đã đoán ra đây là tiểu muội của bằng hữu mình. Mà cũng chẳng phải bằng hữu, cái người Lan Động kia là khóa trước trong Bạch Hổ đội, tên tóc xù này là thiên tài mới nên cũng có cơ hội gặp các vị sư huynh đi trước về thăm. Điều đặc biệt là hắn và Lan Động vừa gặp đã như quen, cả hai rất nhanh gọi nhau là huynh đệ và có rất nhiều buổi gặp mặt thảo luận. Vì vậy thỉnh thoảng tên tóc xù lại được vị đại ca kia kể qua về tiểu muội Lan Tuyết của gã.
Mà lúc đó, tên tóc xù dù đã nhận ra nhưng khi đã giao chiến mà lại nhận thân thì đối thủ sẽ nghĩ mình sợ. Cách tốt nhất chính là đánh cho một trận để nếm chút đau khổ đã! Đồng thời khi đó hắn cũng thầm truyền âm cho tên đồng đội của mình lương tay thì đám ba người Lan Tuyết mới có thể sống được đến giờ mà ẩn lấp trong khối băng lớn này.
Lúc này, nghe thấy những lời của tên tóc xù, nữ đệ tử Lan Tuyết kia vẻ mặt như được giải thoát, nàng biết đại ca mình tu vi cao thâm và quen biết nhiều người nên đối phương biết cũng là bình thường. Đồng thời nàng cũng không sợ đối phương lừa mình ra khỏi ‘băng đình’ vì với thực lực của hai người kia thì chỉ một vài đợt công kích nữa là có thể lấy mạng mấy người mình. Như vậy họ cần gì phải dài dòng làm gì?
Lại nói đến thực lực thì nàng thật sự chưa gặp qua kẻ cùng lứa nào mạnh như hai người này. Mỗi chiêu hai kẻ này đánh ra đều nhanh và mạnh hơn những đệ tử cùng cấp rất nhiều, nhất là tên dùng kiếm kia, mỗi nhát kiếm như muốn xẻ đôi mọi thứ ra vậy! Lan Tuyết nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình và thầm cảm thấy may mắn khi có một vị đại ca thiên tài.
Lúc này, Lan Tuyết liền thu tay lại rồi đỡ hai đồng đội của mình lên.
“Tạch!” Băng đình bao bọc ba người Huyền Vũ vỡ ra làm hai đổ xụp xuống. Ba người Huyền Vũ Đội từ trong đống loạn băng đi ra ngoài.
“Đa tạ hai vị đại ca!” Lan Tuyết gương mặt giãn ra cố gượng cười nói.
“Đa tạ!” Hai tên đệ tử kia cũng miễn cưỡng nói một câu như vậy.
Đối với đám đệ tử trẻ tuổi này thì ngạo khí là vô cùng quan trọng nhưng lúc này ngạo khí kia đành phải gạt bỏ để giữ lấy tính mạng.
“Các ngươi có thể ở đây trị thương hồi phục một chút!” Thấy ba người tập tễnh định rời khỏi chỗ này tên tóc xù lại thở dài nói.
“Vậy cảm tạ! Bọn ta sẽ rất nhanh rời khỏi đây.” Lan Tuyết liền quay lại cúi đầu tỏ vẻ biết ơn nói.
Thế nhưng hai người của Bạch Hổ đội cũng không để ý mà đã đi ra bờ hồ tản bộ rồi.
Ba người Huyền Vũ đội thấy vậy liền rất nhanh ngồi xuống băng bó vết thương, sau đó lấy linh thạch ra hồi phục. Họ biết thời gian mở điểm tài vật cũng sắp đến, nếu lúc đó còn không rời khỏi đây thì tính mạng ra sao thì không thể nào nói trước được.
Phải biết quanh đây có gần hai mươi nhóm đệ tử, trong đó kiểu gì cũng có một số nhóm mạnh, mà với tình hình của bọn họ bây giờ thì thật khó để chống lại. Lựa chọn duy nhất của ba người là sơ cứu điều tức thật nhanh sau đó tránh xa nơi này.
Phía khác, ba người Liễu Thiên lúc này đã tụ lại dưới một gốc đại thụ.
“Chúng ta bây giờ làm gì? Ta thấy mấy kẻ kia quá mạnh đi!” Hà Minh vẻ mặt lo âu nói. Hắn cảm giác được vụ này rất nguy hiểm nên có ý định rút lui.
“Ta vẫn muốn xem tiếp!” Liễu Thiên thản nhiên nói.
“Ta cũng vậy!” Tằng Nhất vẻ mặt không đổi nói.
Hà Minh bỗng gương mặt xa xầm xuống như đang hồi tưởng lại cái gì đó.
“Sao vậy?” Liễu Thiên thấy vậy liền hỏi.
“Ta sẽ không bao giờ lùi bước nữa, chúng ta sẽ cướp tài vật!” Hà Minh thở mạnh một cái quyết tâm nói.
“Hì! Ngươi ảo tưởng à? Chúng ta chỉ xem điểm tài vật mở như thế nào thôi! Chứ ai có ý định cướp gì đâu!” Tằng Nhất nghe vậy liền khẽ cười nói.
“Tên này nghĩ chúng ta chê hắn hèn nhát đây mà!” Liễu Thiên lắc lắc đầu nói.
“Không! Lần này nhất định phải cướp tài vật, không mạo hiểm làm sao lên đại sự!” Hà Minh lại tỏ vẻ kiên quyết nói.
“Không cần quan trọng thế chứ?” Tằng Nhất lắc đầu can ngăn.
“Vậy thì liều một phen, nếu không được liền tản ra chạy, ta tin nếu bảo vật vẫn chưa lấy được thì bọn chúng sẽ không vì chúng ta mà đuổi theo đâu!” Liễu Thiên nhìn lại phía điểm tài vật kia rồi từ từ nói.
“Tốc độ của đệ tử Khai Minh cảnh không thể đùa được, nhất là bí tịch khinh công đã tiến lên một bậc thì càng khó có thể chạy được! Chỉ trong vòng mấy nhịp thở là chúng ta đã bị đuổi kịp rồi!” Tằng Nhất liền lắc đầu phủ định.
Trong ba người thì hắn là người hiểu rõ nhất về sự chênh lệch giữa hai cảnh giới này. Vì thế hắn mới tỏ vẻ không tán thành với những gì Liễu Thiên nói.
“Đúng vậy a! Thôi tranh đoạt là việc khó thể thành công, ta nghĩ chúng ta chỉ cần xem tháp tài vật nó như thế nào là được rồi!” Liễu Thiên nghĩ nghĩ một chút rồi cũng bỏ đi ý định kia, hắn khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Tằng Nhất.
“Các ngươi không muốn những thứ đồ trong đó à?” Hà Minh lại tỏ vẻ không hài lòng hỏi.
“Có chứ, nhưng phải còn mạng mà hưởng mới được!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Phấn đầu mạo hiểm là điều cần thiết nhưng phải biết cân nhắc, hai tên kia dù ta có bày hết cơ quan của mình ra thì cũng không có cửa! Mà nói chung nếu ta dùng hết tất cả mọi thứ mình có thì cũng chỉ tự giữ mạnh cho mình mà thôi! Thế còn hai ngươi?” Tằng Nhất thở dài, vẻ mặt có chút buồn rầu lo lắng nói.
“Ta cũng biết tỷ lệ mất mạng là rất cao nhưng cứ nghĩ đến việc mai kia luôn là kẻ yếu, lúc nào cũng chỉ đứng ngoài nhìn vào thì ta thật không chịu được. Như vậy thà liều một lần có chết cũng đáng!” Hà Minh ánh mắt trùng xuống xuy tư nói.
“Thời gian còn nhiều, cái này cũng không thể gấp được! Quan trọng vẫn là phải giữ được tính mạng, kẻ cười sau cùng mới là kẻ chiến thắng!” Thấy bộ dạng của Hà Minh như vậy, Liễu Thiên liền khuyên nhủ.
“Đúng đó, ngươi cũng không cần phải như vậy! Ngươi mọi lúc đều rất bình tĩnh, tại sao bây giờ lại vội vàng thế?” Tằng Nhất khẽ gật đầu rồi tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Ta..”
“Không phải vì vụ con yêu thú kia chứ?” Liễu Thiên như nhật ra được chợt nói, sau đó lại thở dài khuyên nhủ tiếp.
“Ngươi cũng nghĩ nhiều quá đó! Chuyện đó là chuyện bình thường, ai mà không sợ hãi!”
“Ta không muốn rơi vào tình cảnh đó xuất hiện một lần nữa! Ta phải đương đầu với mạo hiểm.” Hà Minh lắc đầu mạnh một cái nghiến răng nói.
“Thôi được rồi! Chúng ta cứ đợi đã rồi tính tiếp!” Tằng Nhất lại an ủi.
Thế là ba người bắt đầu ngồi đợi, thời gian từ từ trôi về trưa. Phía ngoài hồ hai người Bạch Hổ đội vẫn đứng đó nhưng ba người đệ tử Huyền Vũ đội thì đã trị thương xong và rời đi rồi. Lúc này trên hồ mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, không gian thì yên tĩnh một cách đáng sợ.
“Lâu vậy! Có khi nào đám người kia nhầm không?” Liễu Thiên sốt ruột hỏi.
“Không đâu, bón chúng chém giết nhau vì nơi này thì khẳng định có điểm nắm chắc!” Hà Minh lắc đầu nói.
“Ừ! Ta nghĩ không sai đâu, có điều đợi lâu quá!” Liễu Thiên gật đầu thở dài nói.
“Có biến!” Đúng lúc này Tằng Nhất thấy gì đó liền ngẩng lên nói.
Thấy vậy cả hai người Liễu Thiên ngừng nói chuyện nhìn ra. Ở phía ngoài hồ lúc này có một thứ ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra, theo đó là những âm thanh ù ù của một thứ gì đó chuyển động vang lên.
Ba người Liễu Thiên vội vàng đứng dậy thò đầu qua những khe cây nhìn. Thế nhưng ở khoảng cách xa mà lại có ánh sáng ngăn cản nên cả ba đều không nhìn thấy dị biến xảy ra mà chỉ biết có một nguồn đang phát ra ánh sáng màu vàng mà thôi.
Nhân lúc này, cả ba cũng không hề ngần ngại chạy lại vài trượng nữa để quan sát.
Khi này phía trong hồ, mặt nước đang giao động lên xuống rất mạnh. Tiểu đình ở giữa hồ cũng bỗng nhiên quay tròn, tốc độ mỗi lúc một nhanh, ánh sáng tỏa ra mỗi lúc một lóa mắt khiến hai tên đệ tử Bạch Hổ đội đứng viền hồ hay ba người Liễu Thiên trong rừng đều không chịu được mà đồng thời nhắm mắt lại.

Tại một khu vực toàn núi đá nhỏ, ba người Thượng Quan Nhu Vân cũng đang đứng phía dưới chân núi nhìn lên tiểu điểm đang phát sáng trên ngọn núi trước mặt. Nhìn qua ba nữ đệ tử này thì quần áo sạch sẽ, mà quanh khu này cũng không thấy ai khác hay vết tích đánh nhau. Xem ra mấy nữ đệ tử này cũng không tốn nhiều công sức để tranh điểm tài vật này.

Tại một vùng đầm lầy, hai nhóm người đang đứng đối diện nhau, cả hai nhóm đều đang nheo mắt nhìn vào tiểu đình đang phát sáng ở giữa khu cỏ dại trước mặt.
Lúc này tuy có ánh sáng vàng kia phủ hết một vùng xung quanh chỗ hai đám người nhưng vẫn có thể nhìn ra có rất nhiều vết tích đánh nhau, và một số thi thể nằm trên đất. Trong số những thì thể này có một người Liễu Thiên biết, đó chính là tên Lã Phi Hùng ở ‘chi’ sáu của hắn.
Nhìn tên này nằm ngửa trên một mô đất, hai mắt mở lớn nhưng không hề có sinh cơ trong đó. Mà để ý kỹ thì thấy trước ngực tên này dính một kiếm rất sâu, vết thương vẫn đang chảy máu, miệng cũng có máu chảy ra, quần áo binh khí đều rách nát. Mà nằm cùng với Lã Phi Hùng này còn hai thi thể của hai nam đệ tử nữa nhưng trong đó lại không có Lệ Bá Kiên.

Tại một vùng rừng ngập nước bên cạnh một con sông nhỏ, chỗ này cũng có một điểm sáng màu vàng. Bên trong rừng xung quanh điểm sáng kia, cây cối ngả nghiêng, đổ gãy vô số, cành lá rụng đầy mặt nước, trên đó còn nhiều vết máu và thi thể nằm ngổn ngang. Nhìn sơ qua chỗ này cũng phải mười mấy thi thể, máu trên thi thể vẫn đang chảy xuống làm đỏ một vùng nước trong khu rừng.
Mà ở chỗ này vẫn có ba nhóm người phân biệt đứng ở ba chỗ trong cánh rừng ngập nước này nhìn vào điểm tài vật đang phát sáng kia. Mấy nhóm người này quần áo đều có chỗ rách, trên người cũng có một số vết thương nhẹ, cách loại binh khí vẫn đang cầm trên tay, trên binh khí máu vẫn đang chảy xuống. Xem ra bọn họ đang chiến đấu thì điểm tài vật chuyển biến thì mới dừng lại.
..
Trong một thung lũng toàn hoa dại, mỗi bông hoa nhỏ như đồng tiền đều có năm cánh nhỏ màu trắng pha chút hồng. Ở đây cũng có một điểm tài vật có ánh sáng màu vàng tỏa ra.
Mà quanh điểm tài vật này cũng có rất nhiều xác chết, trên những cánh hoa trắng hồng cũng vương rất nhiều máu đen đang nhỏ xuống.
Lúc này ở đây chỉ thấy có một nam đệ tử mặc hắc y tay cầm một cuốn sách đứng nhìn vào điểm tài vật đang phát sáng kia. Nam đệ tử này dáng người nhỏ gầy có chút yếu ớt, nhìn bộ dạng cũng rất trẻ tầm mười hai mười ba. Nhìn kỹ lại thì mới thấy thiếu niên này tuy gương mắt có chút trắng bạch nhìn rất ốm yếu. Thiếu niên này nhìn nheo nheo hai mắt nhìn vào điểm tài vật một lúc rồi liền đóng cuốn sách lại chậm rãi bước về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.