Thiên Ý

Chương 79: Bố trận​




Giữa đám xác điểu hỗn loạn này có ba nữ đệ tử thân mặc bạch y đang đứng, ba người này một người tóc đỏ dài đến ngang lưng. Nhìn qua điệu bộ chỉ mười ba mười bốn, nàng có gương mặt thanh tú, ánh mắt linh động, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại, nước da trắng hồng, dáng người không kém phần thướt tha. Và thiếu nữ xinh đẹp này không ai khác chính là Thượng Quan Nhu Vân.
Bên cạnh nàng là hai nữ đệ tử khác, một người dáng người cao gầy, tuổi tầm mười năm mười sau, gương mặt đoan trang, tóc buộc gọn gàng. Một người dáng người thon thả, tuổi tầm mười ba mười bốn, mắt to hiền hậu.
Ba người nàng bị truyền tống vào tận sâu trong hẻm núi này và gặp ngay đám yêu cầm kia. Kết quả là rất nhanh đám yêu cầm bị chẻ làm nhiều mảnh, xác dải khắp nơi.
“Nhu Vân chúng ta làm gì tiếp theo!” Nữ đệ tử lớn tuổi nhìn quanh rồi hỏi.
“Chúng ta bây giờ đi thẳng về trung tâm của sơn mạch, ở đó mới là nơi đáng để chúng ta ra tay! Mấy con yếu thú quanh đây không đáng quan tâm.” Thượng Quan Nhu Vân nhìn về hướng Đông nói.
“Được! Chúng ta đi thôi!” Nữ đệ tử lớn tuổi lại gật đầu nói.

Ở một vùng đầm lầy xen lẫn những bải đất bỏ hoang toàn cỏ dại, có hai người đang di chuyển qua từng mô đất nhô lên ở đây.
Hai người này chính là hai người khác trong chi sáu của Liễu Thiên. Hai người Lệ Bá Kiên cùng Lã Phi Hùng được truyền tống đến vùng đầm lầy này và cũng vừa chiến đấu xong và đang di chuyển sang hướng khác.
“Tại sao lại đen vậy, vừa vào đã rơi xuống vùng này! Hừ! Nhanh lên!” Lã Phi Hùng đi trước vừa kêu ca thỉnh thoảng lại quay lại thúc dục Lệ Bá Kiên.
Lệ Bá Kiên đi phía sau trên lưng vác theo một con thú to có bộ lông rậm màu xám, không biết là giống thú gì nhưng có vẻ cũng là một yêu thú cấp thấp? Hắn đi sau bị Lã Phi Hùng thúc dục nhưng vẻ mặt không biến đổi vẫn bình tĩnh đi theo, hai người đang hướng ra vùng thảo nguyên phía trước.

Tại một vùng thảo nguyên nhỏ toàn hoa cỏ có hai thiếu niên mặc đồ đen đang đứng. Trong hai người này một người tầm mười năm mười sáu, dáng người cao hơn có gương mặt bình thường nhưng đôi mắt một mí dài hẹp nên nhìn hắn rất nham hiểm. Người thiếu niên còn lại tầm mười hai mười ba, dáng người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú nhưng có phần nhợt nhạt.
“Chúng ta tách ra đi, ta thật muốn kiếm vài tên trong Thập Nhị đội để khai đao!” Thanh niên cao lớn liền nói.
“Tùy ngươi! Ta chỉ có hứng thú với mấy tên kia thôi!” Thanh niên với gương mặt nhợt nhạt kia mở cuốn sách nhỏ ra nói.

Trên một con sông nhỏ, một nhóm ba người đang đứng trên nước. Ba người này đều mặc một bộ đồ màu xanh, trên lưng họ có hình một ngọn núi màu nâu. Trong ba người thì có hai nam một nữ, tất cả đều anh tuấn xinh đẹp hơn người.
“Theo như bản đồ thì nơi đây ở viền Nam, chúng ta có nên đi về phía trung tâm hay chỉ ở đây chờ đợi điểm tài vật?” Một thiếu niên hướng hai người đồng bạn của mình hỏi.
“Cần gì phải mệt vậy! Cứ ở đây đợi, kẻ nào tiến vào khu của chúng ta thì thịt kẻ đó là được!” Thiếu nữ lắc đầu nhàn nhạt nói.
“Được! Vậy để ta đi bố trí chút, chúng ta ngồi cá sa lưới!” Thiếu niên còn lại gật đầu nói rồi đạp xuống nước bay đi.
Lúc này, cách chỗ hai người ba người này tầm hai mươi dặm về phía Đông cũng có một nhóm ba người khác đang chèo qua những đoạn núi thấp, đồng thời ở hướng Tây cũng có một nhóm hai người đang bố trí gì đó trên một vùng đất đá lởm chởm, phía Nam xa hơn cũng có ba người đang di chuyển qua những tán cây của rừng ngập... Những nhóm này đều là những nhóm đệ tử khác nhau tham gia thí luyện và được truyền tống đến những vùng ngẫu nhiên trong Huyễn Cực Sơn Mạch. Những nhóm người khác nhau thì được thả ở những vùng địa hình khác nhau, có thể là rừng già, rừng ngập nước, bãi đất hoang, thung lũng, đầm lầy, đỉnh núi, bờ sông,…
Tính sơ qua chỉ đội mười hai có gần một trăm nhóm, và các đội khác cũng tương tự. Tổng cả Huyễn Cực sơn mạch có khoảng một ngàn sáu trăm điểm đang có những nhóm đệ tử được thả xuống lúc này.
Mỗi một điểm sẽ cách nhau từ mười lăm đến hai mươi dặm, nếu hai nhóm đi về phía nhau thì chưa đầy nửa canh giờ là có thể gặp nhóm khác.
Và hầu hết các nhóm lúc này đã gặp phải yêu thú nhất cấp phục kích nên đã xảy ra chiến đấu. Nhưng do yếu thú cấp thấp nên rất nhanh đều bị những nhóm này giải quyết hết.

Khi này tại cánh rừng thông kia, ba người Liễu Thiên đã đi đên chỗ rừng thấp và thoáng hơn. Chỗ bọn họ đang đứng không có một con sông như họ nghĩ mà là một con suối cạn.
Nước của con suối này rất nông và trong, có thể nhìn rõ đáy suối toàn là những viên sỏi nhỏ và cát vàng. Nước suối nhẹ nhàng chạy mang theo những chiếc lá vàng trôi xuống phía xa.
Liễu Thiên lúc này không nghĩ nhiều liền cửi giày cầm trên tay đi xuống suối, hắn vừa nghịch nước vừa nhìn quanh một vùng chỗ này. Chỗ hắn đang đứng là chỗ rộng nhất của con suối rồi, ở thượng nguồn phía xa con suối này nhìn qua thì thấy rất hẹp. Nơi cuối cùng của con suối mà Liễu Thiên thấy là một thác nước nhỏ chảy qua một vùng núi đá thấp.
Hai bên bờ suối toàn là đá cuội to tầm nắm tay, phía trên nữa là những đá tảng có bề ngoài rất nhẵn, trên viền dưới những phiến đá kia còn có ít rêu đã bị hong khô. Xem ra lượng nước mùa mưa đã ngập cả cái bờ đá này nhưng khi này lại mùa khô nên lớp rêu đã bị nướng khô.
Liễu Thiên quan sát một hồi thì thấy phía cao thượng nguồn của con suối có một chỗ có nhiều phiến đá lớn xếp ngổn ngang tạo thành một vùng nhìn rất lạ thì liền chỉ tay lên đó đề nghị: “Chúng ta lên đó dựng trại các ngươi thấy sao?”
Nói xong không đợi hai tên kia trả lời, Liễu Thiên đã cầm giày chạy trước. Hai người Hà Minh cũng đang nhìn ngó linh tinh nghe thấy vậy liền đi theo. Cả ba xuyên qua mấy đám cây, trèo qua mấy tảng đá thì cũng nhìn rõ chỗ Liễu Thiên nói.
Đó là một vùng mấy chục trượng toàn đá tảng, tảng to thì như ngôi nhà, tảng nhỏ lại chỉ bằng cối đá, tất cả nằm lẫn lộn lên nhau tạo thành một khu ngổn ngang. Mà trong khu ngổn ngang này có một hang động nhỏ, cũng chẳng phải là hang động mà nó chỉ là một chỗ do ba phiến đá lớn dè lên nhau tạo thành một không gian hình chóp bên trong mà thôi.
Để ý kỹ thì hang đá có cửa hướng về phía bắc nhưng ánh sáng vẫn chiếu xuyên qua khe giữa ba phiến đá chiều vào bên trong chỗ này làm cho nó rất sáng sủa và khô giáo, không hề có rong rêu hay côn trùng rắn rết gì cả.
Bên trong nền của hang động nhỏ này thì lại là một phiến mấy phiến đá xếp bằng tạo thành một mặt khá phẳng. Nếu lấy thêm chút đá nhỏ nhét vào những khe hở thì chỗ này là nơi nghỉ chân quá lí tưởng.
“Chúng ta ở đây thấy thế nào?” Liễu Thiên đánh giá một lượt liền hỏi.
“Chắc rồi, chỗ này quá tốt, chúng ta sẽ ở đây đến khi nào điểm dừng chân xuất hiện.” Hà Minh liền xách hành lí chui vào ngồi nhà nhỏ bằng đá này.
Tằng Nhất cũng rất nhanh chạy vào bỏ hành lí vào một góc rồi ngồi thệt xuống, hắn dùng vẻ mặt thưởng thức nhìn ngắm xung quanh. Liễu Thiên cũng không ngần ngại đi vào trong hang đá này.
Hang đá này tính ra chỉ cao hơn trượng, phần đỉnh hang khá hẹp, không gian bên trong cũng không lớn, nó cũng chỉ bằng nửa cái lều mà các chấp sự dựng lên cho bọn hắn khi trước mà thôi. Nhưng như vậy là quá tốt rồi, không phải dựng trại mà lại có được một cái trại chắc chắn thoải mái thế này là tốt rồi. Để bọn hắn tự dựng trại thì chắc gì đã ở được!
Cả ba ngồi nhìn ngắm ra xung quanh, trước cửa hang là một vùng rộng với những tảng đá to xếp ngổn ngang. Phía sau hang là một dãy núi nhỏ có rêu xanh bám đầy một mặt. Phía bên phải hang cách hơn chục mét chính là cánh rừng thông, bên trái cách một đoạn là bờ suối với sỏi và đá.
“Chỗ này hơi thoáng, ở đây có chút nguy hiểm!” Hà Minh nhìn quanh một lượt rồi đưa ra đánh giá của mình.
“Không sao! Bây giờ ta sẽ bầy ra ít cảm bẫy là chúng ta sẽ an toàn thôi.” Tằng Nhất tỏ vẻ tự tin nói.
“Thế thì tốt, vậy chúng ta bắt đầu thôi!” Hà Minh liền đứng dậy tỏ vẻ hưng phấn nói.
“Các ngươi có thấy hơi lạ không?” Liễu Thiên lúc này bỗng nhíu mày, hắn hình như nhớ ra cái gì đó liền quay sang hỏi.
“Sao? Mọi thứ bình thường mà?” Hà Minh nghe vậy liền tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy! Ta cũng có cảm giác hơi lạ!” Tằng Nhất liền nhìn quanh lẩm bẩm.
“Có gì thì nói ra xem nào?” Hà Minh tỏ vẻ sốt ruột nói.
“Thí luyện yêu thú mà chúng ta vào đây nửa canh giờ rồi vẫn chưa gặp con yêu thú nào! Không những thế mà ngay cả thú rừng cũng không có gặp một con! Điều này không đúng cho lắm!” Liễu Thiên từ từ nói ra điểm nghi vấn.
“Đúng vậy! Chúng ta có thể đang nguy hiểm!” Tằng Nhất liền đứng dậy nhìn quanh nói.
“Ý các ngươi là chỗ này có một con yêu thú rất mạnh làm cho những con khác phải tránh xa?” Hà Minh hai mắt mở to nói.
“Chỉ có như vậy mới giải thích được hiện tượng vắng vẻ quanh đây!” Tằng Nhất kẽ gật đầu nói.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Hà Minh vẻ mặt lo lắng cầm hành lí lên nói.
“Không cần vội!”
Liễu Thiên đứng dậy nhìn quanh một lượt rồi nói.
“Nếu nó xuất hiện thì đã xuất hiện rồi! Xem tình hình này bây giờ vẫn chưa phải giờ đi săn của nó! Chúng ta còn có thời gian để chuẩn bị!”
“Chuẩn bị gì?” Tằng Nhất liền quay sang hỏi.
“Các ngươi đoán xem!” Liễu Thiên mỉm cười, ánh mắt đầy thách thức nhìn hai người nói.
“Giết nó!” Cả ba không hẹn mà ánh mắt đều trở lên sắc bén nói.
“Theo như chấp sự có nói thì thí luyện này yêu thú cao nhất cũng chỉ cấp ba mà thôi. Mà yêu thú cấp ba cũng chỉ ngang với đệ tử Khai Minh cảnh sơ kỳ, con mạnh nhất thì cũng chỉ ngang với Khai Minh Cảnh trung kỳ.”
Liễu Thiên tỏ vẻ hiểu biết nói, sau đó hắn nhìn Tằng Nhất.
Tằng Nhất thấy vậy liền gật đầu nói tiếp:
“Đệ tử Khao Minh cảnh bình thường gặp yêu thú cấp ba thì tùy vào loại mà có thể đánh hay chạy. Nhưng bây giờ ta cộng thêm hai ngươi cùng với sự chuẩn bị trước thì kể cả yêu thú kia có là vương trong yêu thú cấp ba thì tỉ lệ chết của nó vẫn là rất cao!”
“Vậy thì tiến hành thôi!” Hà Minh vẫn tỏ vẻ lo lắng nhưng nghe vậy thì cũng nghĩ nhiều nói.
“Yêu thú kia lúc này có thể vẫn đang ngủ hoặc đi đâu đó xa! Chúng ta bây giờ phải bày ra một thiên la địa võng mới có thể tiêu diệt được nó.”
Liễu Thiên nhìn quanh một lượt rồi nói.
“Vậy chúng ta bố trí ở đâu?” Hà Minh liền hỏi.
Tằng Nhất liền nhảy lên đỉnh mấy tảng đá nhìn ra mấy phía.
Sau một hồi hắn nhảy xuống đi ra hướng cánh rừng bên kia con suối.
Hai người Liễu Thiên cũng đi theo sang bên đó.
Tằng Nhất đứng trước một khu đất trũng xuống, quanh chỗ này có một cây gỗ đổ ngang, nhìn cây gỗ này cũng đổ ở đây nhiều năm rồi. Vỏ cây đã mục, trên đó có nhiều loại nấm mọc lên, nền đất phía dưới có nhiều lá khô đã mục, trong lớp lá có rất nhiều loại thực vật nhỏ đang phát triển. Nhìn nơi này hình như rất lâu không có động vật nào qua lại.
“Chúng ta sẽ bố trí ở đây!” Tằng Nhất liền quay lại nói rồi liền ngồi xuống chỗ đất kia bắt đầu tiến hành đo đạc.
Thấy một màn này, hai người Liễu Thiên cũng không phản đối mà cũng không biết làm gì để giúp cả. Cả hai chỉ đứng nhìn mà thôi!
Một lúc sau, Tằng Nhất liền đứng dậy gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó lại quay sang hai người Liễu Thiên nói: “Liễu Thiên tu vi thấp nhất hãy chở về chỗ mấy tảng đá kia cảnh giới tiện thể canh chừng hành lí. Hà Minh thì hãy đi dò xét một vòng xem sao, chỉ cần trong phạm vi vài dặm đổ lại mà thôi. Mà lên nhớ thấy những chỗ khả nghi cũng không lên khám phá làm gì mà hãy nhớ địa điểm rồi khi nào chúng ta sẵn sàng thì mới quay lại tìm kiếm kỹ hơn!”
“Ừm!”
Cả hai người nghe Tằng Nhất nói vậy thì đều gật đầu bắt đầu tách ra, Liễu Thiên chạy lại chỗ hang động nhỏ kia rồi chèo lên đỉnh mấy tảng đá phía sau, hắn bắt đầu nhìn một lượt ra bốn hướng.
Hà Minh thì cầm theo trường kiếm đi về phía xa trong rừng.
Tằng Nhất lúc này không biết từ đâu lấy ra một đống những món đồ kỳ quái, kích thước và hình dạng mỗi thứ lại khác nhau bày trên mặt đất.
Hắn bắt đầu bố trí cạm bẫy cơ quan mà lâu nay hắn hay nghiên cứu. Hắn lúc thì đào đất, lúc thì trèo lên cây, lúc thì đo đạc ngắm nghía rồi đục thân cây nhét những hộp nhỏ tầm cổ tay vào. Mà mỗi lúc bày xong một thứ hắn đều lấy ra một lọ thuốc nhỏ rắc rắc vào đó để xóa đi hơi người lưu lại.
Nhìn qua thì Tằng Nhất đang rất tập trung và bận rộn!
Liễu Thiên thì hoàn toàn khác, hắn nhàn nhã ngồi trên đỉnh một tảng đá lớn nhìn ngắm ra bốn phía nhưng không hề thấy gì cả. Lúc đầu hắn còn chịu khó cảnh giới nhưng sau một hồi không thấy gì thì hắn liền chán nản nhảy xuống đi lại chỗ Tằng Nhất xem bố trí cơ quan.
Thấy Liễu Thiên đi lại, Tằng Nhất liền ngừng lại ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại ra đây?”
“Ở đây lúc này có gì đâu mà cảnh giới, ta định xem ngươi bố trí khu này kiểu gì để lúc chiến đấu chủ động hơn.”
“Thôi cũng chẳng cần cảnh giới, người ngồi gọn xem ta cũng được!” Tằng Nhất suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu nói sau đó lại quay lại với công việc của mình.
“Rầm! Grao!”
Cả hai một làm một xem được một lúc thì bỗng nhiên một âm thanh lớn từ nơi xa hướng tây truyền lại làm cho hai người Liễu Thiên giật mình đứng dậy nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.