Sức đánh của Dương Diễn quả nhiên phi thường, Liễu Thiên vừa dùng cứng trọi cứng ngay tức khắc đã rơi vào hạ phong.
Mà ngay lúc này, Dương Diễn thắng thế thì hắn khẽ cười một cái rồi thân hình lại lao lên. Rất nhanh hắn đã áp sát trước mặt Liễu Thiên, tay phải hắn nhanh như cắt xuất ra hai quyền thẳng tầm mắt Liễu Thiên.
Liễu Thiên lúc này hai mắt tập trung cao độ, đầu hắn nghiêng qua nghiêng lại hai cái né hai quyền vừa rồi.
Hai quyền đánh trượt, Dương Diễn cũng đã áp sát trước người Liễu Thiên. Hắn liền nhảy lên đá ngang đầu Liễu Thiên một cước.
Theo phản xạ, Liễu Thiên ngay tức khắc cúi xuống tay phải chống sàn mượn lực lùi ra sau hai bước.
Quả nhiên sau cú đá hụt trên đầu, Dương Diên lại xoay thêm một vòng chân kia quét ngang tầm bụng Liễu Thiên. Có điều Liễu Thiên đã lùi ra sau rồi nên một cước này lại không trúng đích.
Vừa lùi ra sau, Liễu Thiên hai chân linh động bắt đầu di chuyển ngược lại. Hắn lại áp sát Dương Diễn, một quyền đấm ra.
Phạch!”
Một tiếng nhỏ phát ra, song quyền lại va chạm, Dương Diễn lại dùng cứng đối cứng.
Liễu Thiên lùi lại mấy bước, Dương Diễn chỉ lùi nhẹ ra sau một bước.
Không nhiều lời, Liễu Thiên lại lao đến, tay xuất hư quyền, hắn vào đủ tầm thì liền lấy thế rồi hai chân liên hoàn đá từ hai bên đến ngang tầm mặt Dương Diễn. Mỗi cước lại một nhanh, cước này chưa dứt cước kia đã đến.
“Phịch Phịch Phịch!...”
Dương Diễn ánh mắt tập trung, hai tay đưa lên hai bên mang tai liên tục đỡ từng cước đang đánh đến của Liễu Thiên.
Đá một lúc không hiệu quả, Liễu Thiên cảm thấy cứ như vậy không phải cách.
Đang đá liên hoàn thì hắn dừng lại, hắn nhảy lên cao xoay người nửa vòng, chân trái cực nhanh đạp ra sau.
“Bộp!!”
Một chiêu này, Dương Diễn chỉ đơn giản là đưa hai tay lên trước ngực tạo thành một tấm chắn nên dù lực đạp có mạnh thì hắn chỉ lùi có mấy bước mà không tổn hại gì.
Một đạp cực mạnh, Liễu Thiên tiếp đất, Dương Diễn cũng chỉ lùi có ba bước, bước thứ ba thì hắn đạp gãy một miếng gỗ của sàn phía sau mới dứng lại được.
“Hay! Võ công hay lắm!” Dương Diên vẻ mặt hưng phấn nói.
“Quá khen!” Liễu Thiên nhíu mày nói. Hắn cảm giác cơ thể của người trước mặt còn cứng hơn cả thân cây nữa. Hắn đánh một hồi mà cảm giác đau hết cả tay chân còn đối thủ thì lại dường như không tổn thương gì cả. Đây mới là không dùng nguyên thần chứ dùng nguyên thần thì thật không biết còn mạnh thế nào nữa.
Dưới đài, mọi người quan chiến thì không kịp nói gì, mọi thứ diễn ra quá nhanh, tất cả chỉ tập trung quan sát mà thôi. Họ chưa thấy trận tỷ thí võ thuật nào như vậy cả! Ngay cả vị trưởng lão ngồi phía xa cũng tập trung quan chiến.
“Được! Chiến nào!” Dương Diễn ánh mắt như bốc hỏa, hắn hứng khởi nói.
Theo lời nói, hắn phóng mình về chỗ Liễu Thiên một đấm lại được đánh ra.
Lần này nhanh hơn trước nhiều, Liễu Thiên biết không thể đứng im mà né được, hắn liền vừa lùi vừa đưa tay lên đỡ.
Nhưng vừa đỡ được một quyền, thì ngay tức khắc Dương Diễn lại đánh ra một chiêu gì đó gồm mấy quyền liên tiếp đánh từ nhiều hướng làm Liễu Thiên chật vật lùi ra sau.
Hắn không phải không nhìn ra quyền này mà là tốc độ của quyền nhanh hơn tốc độ di chuyển của hắn, hắn có nhìn ra cũng không kịp né tránh. Do vậy hắn bắt buộc phải đón đỡ hoặc đánh trả quyền đối quyền.
Mà Dương Diễn lúc này càng đánh càng hăng, quyền cước xuất ra mỗi ngày một mạnh mẽ và phức tạp cùng với đó là tốc độ cũng tăng lên.
Liễu Thiên bị đánh cho lùi liên tục, hắn vừa lùi vừa kêu khổ không thôi. Hắn tuy đón được những quyền kia nhưng do tay chân của Dương Diễn cứng như đá vậy, khi va chạm cùng Liễu Thiên nhăn mặt liên tục. Hắn biết mình cứ thế này chắc chắn sẽ bị đánh cho thành đầu heo.
Mọi người bên dưới nhìn hết một màn từ đầu đến giờ ngạc nhiên không biết nói gì. Đầu tiên là không ngờ một tên như Liễu Thiên lại đỡ được nhiều đòn của Dương Diễn như vậy. Thứ hai là giật mình khi nhìn ra tốc độ chiến đấu của hai người trên đài đều rất nhanh và mạnh mẽ.
Qua lần này mọi người càng kinh sợ Dương Diễn hơn bởi vì đây mới là trạng thái không dùng nguyên thần của hắn mà thôi. Nếu khi hắn dùng nguyên thần thì tốc độ và sức mạnh của mỗi quyền cước sẽ nhanh hơn bây giờ rất nhiều. Mọi người đều tự hỏi nếu Dương Diễn dùng nguyên thần thì mình đỡ được mấy chiêu?
Lúc này trên đài, Liễu Thiên liền dừng lại không lùi nữa, hắn để cho Dương Diễn áp sát.
Khi một quyền bằng tay phải của Dương Diễn đến trước mặt thì Liễu Thiên khẽ nghiêng đầu qua trái, đồng thời tay trái đưa lên đẩy nắm đấm của Dương Diễn hơi chệch qua bên phải.
Sau đó thuận thế tay trái của Liễu Thiên nắm lấy quyền của Dương Diễn rồi hắn quay người một vòng, lưng kê sát vào lưng Dương Diễn, cánh tay của Dương Diễn đã được kê lên vai của hắn được dật mạnh xuống, đồng thời người cũng cong xuống vặn qua phải làm bàn kê vật Dương Diễn lộn ra xa.
Ịch!”
Nói thì lâu nhưng thực chất lại diễn ra rất nhanh, cả hai đang quyền cước qua lại thì Dương Diễn bị Liễu Thiên vật một cái ném ra xa mấy trượng.
Có điều là Dương Diễn cũng không có ngã, hắn chỉ hơi xoay người rồi tay trái chống sàn.
Liễu Thiên cũng không bất ngờ gì, hắn lại phi lại chỗ Dương Diễn.
Rất nhanh, Dương Diễn đứng dậy nhảy lên, chân phải đạp thẳng hướng Liễu Thiên.
Liễu Thiên lại kết hợp Lưu Thủy bộ cùng với ít võ học trước kia từng biết. Hắn khẽ uốn người cúi xuống, chân của Dương Diễn đạp trượt qua vai trái của hắn.
Ngay tức khắc, tay trái hắn ôm chặt lấy, rồi người hắn ngồi sát đất, chân trái ngoắc chân trụ của Dương Diễn rồi dùng toàn lực đẩy Dương Diễn ra sau.
“Phịch!” Dương Diễn bị đẩy mất trụ ngay tức khắc ngã ngửa ra sau, Liễu Thiên cũng ngay tức khắc cũng đứng dậy lùi lại.
Đúng ra Dương Diễn đã ngã thì Liễu Thiên phải áp sát rồi ghì sát Dương Diễn xuống sàn sau đó khóa chân rồi bẻ. Nhưng đây không phải là chiến đấu trước kia nữa, Dương Diễn này khỏe hơn hắn mấy lần. Như vậy áp sát không những không ghì được đối phương lại còn bị ghì lại thì toi. Suy nghĩ như vậy nên Liễu Thiên liền lùi ra sau.
Dương Diễn bật dậy gương mặt hứng phấn cộng thêm chút khó chịu. Hắn lại lao vào Liễu Thiên, quyền cước lại xuất ra. Nhưng không biết hắn xuất quyền hay cước kiểu gì cũng bị Liễu Thiên uyển chuyển né tránh rồi mượn lực vật ngã.
Mỗi lần Dương Diễn ngã một đau và xa hơn, xem ra Liễu Thiên đã dần phối hợp nhuần nhuyễn Lưu Thủy bộ cùng với võ học trước kia của mình.
Hai người cứ di chuyển qua lại rồi xuất quyền xuất cước, sau một hồi Dương Diễn lại bị ném bay ra xa mấy trượng khiến sàn đấu rung lên. Mọi người xung quanh nhìn thấy Liễu Thiên liên tục vật ngã Dương Diễn thì cũng ngạc nhiên há mồm.
Theo trí nhớ của bọn họ thì Dương Diễn chưa bao giờ ngã cả. Tất cả đều khó hiểu cách chiến đấu của Liễu Thiên, ngay cả vị trưởng lão quan chiến cũng lắc đầu khó hiểu. Nhưng tất cả đều tìm ra được một lí do đó chính là Dương Diễn không dùng nguyên thần còn Liễu Thiên thì dùng nguyên thần nên mới có kết quả như vậy.
“Ngươi luyện mấy loại võ học này ở đâu? Sao ta chưa thấy qua bao giờ?”
Dương Diễn dừng lại, hắn không lao vào nữa mà ánh mắt hứng thú hỏi.
“À mấy cái này! Ta luyện thời nhỏ cũng chẳng nhớ ở đâu nữa!” Liễu Thiên mỉm cười gãi đầu sau đó liền viện ra một lí do nói.
Nói thật ra thì Liễu Thiên trước kia từng đi học đại học nhưng hắn đâu hứng thú với ngành mình học, hắn suốt ngày chỉ đi học võ, đá bóng, xem phim, đọc truyện,… Lúc đó do học võ rồi đi chơi bời cùng đám thanh niên bạn bè nên từng gặp nhiều trận ẩu đả. Đa phần đều cân nhiều thằng nhưng cũng không ít lần nằm viện dăm bữa nửa tháng. Nói chung là hắn từng đánh nhau khá tốt, khi này luyện tập nhiều tháng vất vả thì kỹ năng đó kết hợp với dị thuật ở đây lại tăng thêm một chút.
“Vậy à!” Dương Diễn nghe Liễu Thiên nói vậy thì thất thần suy nghĩ gì đó.
“Có tiếp tục chiến nữa không?” Liễu Thiên tò mò hỏi, hắn thực sự không muốn đánh nữa bởi vì hắn cảm giác mình không gây được một chút hư tổn gì cho đối phương cả còn cơ thể thì đã đau nhức nhiều chỗ.
“Chúng ta nghỉ thôi! Không dùng nguyên thần tốc độ và sức mạnh của ta chỉ có vậy!”
Dương Diễn lắc đầu đi lại, sau đó lại mỉm cười ánh mắt tự tin hỏi Liễu Thiên: “Ta tin ngươi cũng không đả thương được ta, như vậy chắc không cần tiếp tục nữa chứ?”
“Ha ha! Đúng vậy, người Dương huynh cứng như sắt đá vậy! Chúng ta nghỉ thôi!” Liễu Thiên cười cười gật đầu nói.
Dương Diễn lúc này suy nghĩ gì đó rồi lại nói: “Khi nào tu vi ngươi tăng tiến chúng ta sẽ lại tỷ thí! Được không?”
“Được! Sao lại không?” Liễu Thiên gật đầu sảng khoái nói. Hắn nói vậy chỉ là khách sáo thôi, chứ hắn mai sau chắc gì đã thường xuyên đến đây, mà đến cũng chưa chắc đã gặp vì vậy cứ nói thôi. Chứ ai hơi đâu lúc nào cũng đi tỷ thí đánh nhau suốt ngày. Tỷ thí thì cũng tốt nhưng cuồng quá cũng không hay, Liễu Thiên tự biết điều này nên hắn chỉ thình thoảng mới thư giãn chút thôi còn tu luyện vẫn là chủ đạo. Mai kia nếu cần chiến đấu thì hắn muốn tham gia vào những chiến trường giết chóc thực sự.
Mọi người thấy chiến đấu của Dương Diễn đơn giản vậy đã kết thúc thì không khỏi thất vọng. Thế nhưng họ cũng chẳng làm gì được mà chỉ bàn tán một hồi rồi cũng rời đi xem những đài đấu khác.
Thế là hai người Liễu Thiên rời đi, cả hai vừa đi ra khỏi Chiến Đường vừa nói chuyện phiếm như là quen biết từ lâu rồi vậy! Sau một hồi nói chuyện thì hai người cũng tách ra, Dương Diễn đi về bên Thường quán, Liễu Thiên đi về sân tập bên Tân Quán của mình.
Một lần đánh nhau này làm cho Liễu Thiên cảm thấy áp lực vô cùng. Hắn nhận ra rằng mình luyện tập như vậy vẫn chưa ăn thua gì cả. Hắn cần cố gắng hơn nữa, để có thể có chỗ đứng tại thế giới này thì phải cố gắng thật nhiều. Ở đây có nhiều người luyện tập thể thuật còn đáng sợ hơn hắn nữa.
Nghĩ vậy, hắn đến kho dụng cụ bắt đầu lấy ít vật dụng chuyên luyện thể thuật rồi đem ra góc sân mình hay luyện tập.
Sau một canh giờ chuẩn bị, Liễu Thiên đã có một chỗ tập cho riêng mình.
Ở những thân cây cạnh khu hắn tập, hắn đều quấn hơn mét dây thừng lên đó. Đây chính là bia luyện quyền của hắn của hắn sau này.
Tiếp là hắn thu dọn kẻ vẽ riêng một chỗ để luyện khinh công. Rồi sắp xếp đồ dùng cho chỗ để tập thể lực, chỗ luyện kiếm, chỗ luyện tốc độ di chuyển.
Mọi thứ đâu vào đấy, Liễu Thiên bắt đầu công việc luyện tập hàng ngày của mình.
Mấy ngày tiếp theo, Liễu Thiên vẫn làm mọi thứ theo lịch đã đặt sẵn. Sáng đi học, nửa buổi về tu luyện lấy nguyên thần nuôi dưỡng thiên tinh. Chiều đến là luyện tập thân thể cùng võ học. Tối là tu luyện nâng giai công pháp.
…
Vào buổi tối hai tuần sau, Liễu Thiên đang ngồi tĩnh tu trên giường. Hắn bây giờ đang trong quá trình quan trọng để công pháp của hắn tiến lên đệ nhị trọng.
Trong hai tuần qua sau khi thử nghiệm nhiều lần, Liễu Thiên đã vận hành được một dòng nguyên trường lực khác. Có điều là khi vận hành dòng nguyên trường lực này thì dòng nguyên trường lực cũ lại biến mất. Khi vận hành dòng cũ thì dòng mới lại biến mất.
Hiện tượng này theo Liễu Thiên biết thì đó là do hai dòng nguyên trường này có điểm giao nhau, chính vì thế nó không thể cùng vận hành song song được. Việc hắn cần làm bây giờ chính là làm cho hai vòng xoáy nguyên trường này không giao nhau nữa.
Sau vài ngày nghiên cứu cùng tìm tòi thì Liễu Thiên cũng đại khái nghĩ ra cách giải quyết. Theo hắn thì lấy Thủy Khởi làm tâm thì qua tâm này có vô số mặt phẳng đi qua. Và mỗi một vòng xoáy nguyên trường cũng nằm trên một mặt phẳng đi qua tâm đó. Các mặt phẳng cùng đi qua một điểm thì chúng sẽ giao nhau.
Tuy hai mặt phẳng giao nhau nhưng hai vòng xoáy chỉ là những đường cong xoắn ốc thuộc hai mặt phẳng nên chúng có thể không giao nhau. Dựa vào suy luận đó, Liễu Thiên đã nghĩ ra cách làm cho hai đường nguyên trường lực không giao nhau.
Cách đó chính là Liễu Thiên sẽ tăng hoặc giảm độ xoắn* của vòng xoắn nguyên trường lực thứ hai lên. Cùng khởi điểm tại một vị trí nhưng độ xoắn dầy mỏng khác nhau thì hai vòng xoắn nguyên trường sẽ lồng vào nhau mà không hề giao nhau.
*(Độ xoắn chính là mật độ các vòng của một xoắn ốc, độ xoắn lớn thì các vòng xoắn ốc dày đặc còn độ xoắn nhỏ thì các dòng xoắn ốc thưa thớt.)
Sau một hồi suy nghĩ thì Liễu Thiên quyết định sẽ tăng độ xoắn của dòng nguyên trường lực thứ hai lên.
Quyết định này cũng chỉ là sở thích của hắn mà thôi, chứ bây giờ có tăng hay giảm độ xoắn đều được. Với kích thước đan điền cố định thì khi độ xoắn lớn thì số vòng xoắn nhiều lên, lượng nguyên thần chứa được trong một dòng lớn, thời gian di chuyển của nguyên thần trong dòng nguyên trường lực lại tăng lên. Và khi độ xoắn nhỏ thì mọi thứ ngược lại số vòng xoắn ít đi, lượng nguyên thần trong mỗi dòng giảm và thời gian để đi hết được dòng xoắn nguyên trường cũng giảm.
So sánh là vậy nhưng thực chất thì độ xoắn của dòng nguyên trường lực dù tăng hay giảm thì đại lượng chênh lệch đó cũng rất nhỏ chỉ cần đủ để tránh nhau là được. Lại nói dù biến đổi có nhiều đến mấy thì tăng mặt này lại giảm mặt kia nên những dòng nguyên trường lực mới vẫn hoạt động bình thường như dòng nguyên trường đầu.
Do dòng nguyên trường thứ hai chưa thực sự hình thành nên Liễu Thiên mới có thể thay đổi được. Việc này cần phải làm ngay tức khắc và cần một khoảng thời gian.
Quay lại căn phòng, Liễu Thiên bây giờ đang dùng tâm thức để điều khiển điểm linh lực phát ra nguyên trường thay đổi dòng xoáy thứ hai này.
Như đã nói, dị giả tu luyện gồm ba mặt đó là ý trí(linh hồn), nguyên thần và thân thể. Cả ba đều quan trọng nhưng ý trí quan trọng nhất và nó điều khiển hai thứ còn lại. Vì vậy việc tu luyện cũng do ý trí quyết định, kẻ có ý trí cao và kiên trì thì sẽ đạt được thành công, kẻ yếu đuối dễ từ bỏ sẽ thất bại.