Thiên Ý

Chương 229: Thể Chiến Trong Mật Động




Trong đêm, dưới ánh trắng mờ chỉ thấy Xuân Thiên hồ là một dải phẳng lặng, khung cảnh xung quanh u tĩnh, những rạng rừng cây gần như đứng im tạo lên một không gian cô quạnh hiếm có.
Thế rồi khoảng không trên mặt hồ vốn đang yên tĩnh bỗng có một vệt sáng màu xanh từ dưới nước bắn lên rồi nổ tung trên không, nó không hề phát ra tiếng động mà từ tâm vụ nổ đó có vô số những âm ba lan tỏa ra tứ phía.
“Không ổn!”
Hắc y nhân phía trên thấy vậy giật mình bấm quyết rồi rất nhanh phun ra một búng máu. Máu này dính vào một lớp màng nguyên thần thì liền tách làm bốn bắn cực nhanh về tứ phía. Gần như cùng lúc, khuôn viên mấy km quanh chỗ hắc y nhân phóng lên bốn màn sáng màu đỏ máu, rất nhanh chúng ghép lại thành một ô vuông rồi phóng thẳng lên cao bao phủ lấy âm ba vừa rồi lại, khiến những làn sóng kia như nước gặp tường bị chặn lại quanh quẩn phía trong chứ không hề thoát ra được. Có điều những sóng âm kia không có tiêu tan mà như mỗi ngày một dồn lại nhiều, ba động tầng tầng lớp lớp đánh lên màn sáng nhưng vẫn như cũ không làm màn sáng rung động dù chỉ một chút.
Nhìn thì có vẻ sóng âm kia không gây ra ảnh hưởng gì nhiều nhưng hắc y nhân kia tự hiểu không phải như vậy. Gã biết thời gian càng lâu sự tích tụ cộng dồn của sóng âm càng lợi hại và Tứ Du Huyết Giới của gã sẽ không chịu được. Vì vậy gã chỉ cố gắng duy trì đến khi thiếu niên tóc đen lấy được thổ căn mà thôi.
Dưới đáy hồ lúc này mọi thứ đều tối tăm, Liễu Thiên tay cầm tiểu thạch đăng một mình bơi về phía trước. Lại nói thì với Ích Linh trận nguyên thần không thể tràn ra ngoài cơ thể hay vận dụng điều hành nhưng nó vẫn tồn tại trong đan điền. Mà cơ thể của người tu luyện do ngày ngày tiếp xúc với nguyên thần nên đã sinh ra một cơ chế rất hay có tên là Nguyên Hợp.
Nguyên Hợp là trạng thái xảy ra khi cơ thể không hấp thụ được oxi để nuôi tế bào thì các tế bào quanh đan điền sẽ tự chuyển hóa nguyên thần trong đan điền thành oxy để duy trì quá trình trao đổi chất. Vì vậy chỉ cần đan điền còn nguyên thần thì dù có rơi xuống nước bất tỉnh nhân sự cũng không phải lo lắng sẽ chết ngạt.
Khoảng cách lên đến mấy trăm mét nên cũng mất một khoảng năm phút, Liễu Thiên mới đi đến trung tâm cái sân kia. Hắn đứng xuống nền đá rồi cầm đèn đưa về các phía tìm kiếm.
“Kia rồi!” Liễu Thiên đảo mắt mấy lượt thì rất nhanh nhìn thấy một đồ án lớn với nhiều đường rãnh được khắc đan xen vào nhau nhưng đa phần chúng đều quy tụ tại một điểm. Đó chính là trung tâm cái sân lớn này nơi đang có một lỗ hổng lớn. Ở trong lỗ hổng đó là gì thì Liễu Thiên không biết vì hắn chỉ thấy một màu đen mà thôi.
“Không biết có sâu không?” Liễu Thiên đi đến trước hố tối đen kia thì nhíu mày thầm hỏi.
Hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định thả thạch đăng xuống trước. Chiếc đèn được thả xuống hố đen kia thì ngay tức khắc biến mất khiến Liễu Thiên suy tư tính toán.
“Đây không phải là cái hố bình thường, thạch đăng vừa rơi xuống đã biến mất xem ra là một giao môn. Xem ra phải nhảy xuống thôi!” Liễu Thiên thầm nhủ rồi cũng không chần chừ nhảy vào cái hố kia.
“A! Phịch!” Liễu Thiên nhảy vào thì ngay tức khắc xuyên qua một cổng không gian rồi rất nhanh rơi xuống, hắn cố vận nguyên thần nhưng do có Ích Linh trận bao phủ quanh thân nên hắn cứ như một người thường rời từ cao xuống, rất may là chỗ này không cao lắm đồng thời cơ thể hắn khá cứng cáp nên chỉ có nền đá bị nõm cùng rạn nứt còn bản thân hắn không bị thương nên rất nhanh đã ổn định thân hình. Có điều từ đầu đến chân hắn khi này đã ướt hết, tóc tai ướt nhèm, quần áo dính hết vào người đem lại cho hắn cảm giác hơi khó chịu.
“Kệ đi!” Liễu Thiên lắc lắc đầu rồi nhìn lại một lượt chỗ mình đang đứng. Nơi hắn đang đứng không còn có nước nữa mà là một gian mật thất rộng lớn, xung quanh mật thất này được thắp sáng nhiều cây nến nhỏ, chúng chiếu ra thứ ánh sáng vàng nhu hòa. Để ý kỹ thì thấy xung quanh tường và sàn đều rất khô ráo nên có thể nhìn rõ rừng đường hoa văn chạm khắc trên đó. Dưới sàn cũng có những hoa văn tương tự nhưng nổi bật hơn cả những hoa văn kia là một dải những bước chân ướt để lại, bên cạnh là những vết nước nhỏ xuống.
“Cửa kia!” Liễu Thiên đảo mắt một lượt nhìn theo vết chân trên nền gian mật thất thì thấy phía cuối bên kia của gian mật thất có một đại môn đã được mở ra, sau đại môn đó hình như là một thông đạo nối đến trung tâm của khu này.
“Đi!” Liễu Thiên đã nhận ủy thác nên không muốn thất bại. Vì vậy hắn không nghĩ nhiều liền chạy đến trước cửa thông đạo.
Hai bên tường thông đạo có khảm thạch đăng nhỏ tạo lên ánh sáng mờ mờ. Với ánh sáng mờ mờ này vốn không nhìn quá rõ tường thông đạo có gì nhưng vẫn có thể nhìn một lượt thông đạo sang đến đầu bên kia.
Ước chừng thông đạo này chỉ tầm ba chục mét, rộng hơn hai mét, cao tầm ba mét. Đặc biệt là đầu bên kia thông đạo có ánh sáng rực rỡ chiếu cả vào một phần thông đạo, đồng thời bên đó có thứ gì đó đang di chuyển chiếu vào cửa thông đạo tạo thành những bóng đen với hình thù kỳ quái. Nhìn những hình bóng đó, trong đầu Liễu Thiên bỗng tưởng tượng ra nhiều loại yêu ma quỷ quái khiến trái tim hắn đập thình thịch.
“Sợ thì ngươi xuống đây làm gì? Hì, mình chết cũng trải qua rồi còn sợ ư!” Liễu Thiên lắc lắc đầu thật mạnh tự hỏi, hắn cười tự giễu rồi cũng bước vào thông đạo.
Hắn cầm thạch đăng vừa đi vừa soi lên vách tường thông đạo thì thấy trên đó có những đồ án ngoằn nghèo như những mạch nước trên đó thì trong đầu không khỏi liên tưởng đến đồ án mà Đồng đại ca từng bố trí khí trước.
“Thôi! Đồ án kiểu này ngày sau còn gặp nhiều, trước tiên giải quyết tên kia đã!” Liễu Thiên lắc đầu tụ nhủ rồi tập trung đi qua thông đạo.
Liễu Thiên chỉ mất một chút thời gian đã đi ra khỏi thông đạo tiến vào một không gian lớn nhiều ánh sáng. Hắn khi này đứng ở cửa thông đạo nhìn về phía trước.
Phía trước khi này là một gian phòng rộng hàng trăm mét vuông, trần cũng cao hơn chục mét, tất cả tạo thành một mật động to lớn được xây dựng bởi nhiều đá tảng. Ở giữa mật động to lớn này cũng có đó có một tế đàn lớn, trên tế đàn một người đá cao hơn hai chục mét đang đứng đó với vô số dây xích đen óng quấn quanh.
Nhìn lại thì gương mặt to như cái bàn của người đá này không hề có ngũ quan mà chỉ có một viên ngọc ở giữa trán đang phát sáng. Mà khi này trên cái đầu lớn của thạch nhân lại có một thanh niên ở trần, tóc ướt để xõa đang đứng, nhìn qua thì thấy thanh niên này đang loay hoay như muốn móc viên ngọc kia ra.
“Ê! Ngươi có cần giúp không?” Liễu Thiên thấy bộ dạng chật vật của thanh niên kia thì liền dùng điệu bộ cười cười gọi hỏi.
“Mày là thằng nào?” Thanh niên kia nghe vậy giật mình nhìn xuống, khi hắn thấy Liễu Thiên thì nhăn mày hỏi.
Lúc này, Liễu Thiên mới nhìn ra gương mặt của tên này. Đây là một thanh niên với gương mặt vuông to ngũ quan có chút thô kệch. Nhưng y lại có một ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo vô cùng khiến cho người nhìn vào có cảm giác như nhìn thấy ma chơi lệ quỷ vậy.
“Ta ư? Là phụ thân của ngươi đây!” Liễu Thiên nhìn vào ánh mắt kia có hơi thất ngạc nhiên chứ cũng không sợ hãi, hắn lúc chỉ cười nhạt đùa cợt.
“Thèm chết!” Thanh niên kia trợn mắt quát lớn rồi động thân nhảy từ trên người đá xuống.
“Phình!” Tên này nhảy xuống sàn khiến sàn mật thất lõm xuống nứt toác như hai cái mai rùa đan vào nhau.
“Rầm!” Tiếp đến, tên thanh niên kia liền đạp mạnh một chân khiến sàn đá nún xuống còn bản thân hắn phi đến chỗ Liễu Thiên.
Tốc đố rất nhanh, chỉ thấy vụt một cái một tàn ảnh lao ngang gian mật thất và hắn đã đến gần Liễu Thiên, vừa tới tay phải hắn đã vận lực, một quyền ầm ầm khí thế đánh ra.
“Tưởng gì chứ không có nguyên thần ta chỉ sợ có Dương Diễn!” Liễu Thiên cũng không bất ngờ với tốc đồ này chỉ nhìn một quyền kia thì cười nhạt nói rồi cũng xuống thế tay phải đấm ra một quyền.
“Phịch! Ầm!” Quyền đối quyền khiến không khí quanh hai nắm đấm nổ thành vòng còn hai người Liễu Thiên đều lùi lại mấy bước, đạp vỡ nhiều chỗ trên sàn mật thất.
“Thân thể của ngươi, ngươi là dị giả luyện thể! Nhưng dù có luyện thể nhưng không có nguyên thần mà muốn có cơ thể cứng rắn như vậy thì tu vi cũng không tệ.” Thanh niên kia vừa xuất một quyền không có hiệu quả liền đứng lại đánh giá Liễu Thiên một lượt. Phải biết bản thân hắn tu vi đã ở Hoành Không cảnh nên mở ra Hồn Thể đã dùng thiên tài địa bảo cùng nguyên thần nhập thể để tu luyện nên cơ thể cứng rắn hơn người thường rất nhiều vậy mà hôm này khi không dùng nguyên thần lại có kẻ có thể đánh ngang tay, nhất là kẻ này lại chỉ là một thằng ranh mười mấy tuổi đầu. Hắn đoán rằng đối phương cũng có tu vi Hoành Không cảnh, chính điều này khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
“Tuổi trẻ mà lại có tu vi cao như vậy, tại sao trước đây ta chưa gặp ngươi?” Tên thanh niên tóc xõa lắc lắc đầu cố hồi tưởng tất cả đám thiếu niên thành danh trong tôn môn nhưng không hề có ai giống Liễu Thiên nên không hỏi ngạc nhiên hỏi.
“Bản công tử là ngươi như thế nào? Một kẻ như ngươi mà cũng đòi gặp?” Liễu Thiên lại cười nhạt hỏi. Hắn tất nhiên không có hứng giới thiệu bản thân với tên này, hắn lúc này chỉ muốn đánh một trận hết mình mà thôi.
“Vậy được! Để ta xem ngươi thực có bản lĩnh gì? Vừa rồi chỉ là khởi động thôi!”
“Doạt!” Tên thanh niên kia tự hỏi rồi thân hình lại động. Chỉ nhoáng cái tên này đã áp sát Liễu Thiên, một chảo xé không vồ đến.
“Nhanh hơn rồi!” Liễu Thiên đối diện với một trảo kia thì đồng tử co rút lại rồi cũng rất nhanh chuyển người né qua phải, đồng thời thuận thế tay phải một quyền cực nhanh vung đến trước mặt thanh niên kia.
“Xoạc! Bốp!” Một trảo quá nhanh nên Liễu Thiên dù có tránh vẫn bị vồ chúng vai trái, điều này khiến lớp ngoại y của hắn rách toạc để hở ra bờ vai đen đang chảy máu. Nhưng bị dính một trảo thì một quyền của Liễu Thiên cũng đấm cho tên kia văng ra xa, miệng tên kia cũng đang chảy máu.
“Phịch!” Liễu Thiên không muốn dài dòng, hắn vừa lùi ra sau hai bước đã lại đạp mạnh xuống sàn, toàn thân vụt đi như tên bắn.
“Vụt!” Tên thanh niên kia phản xạ nhanh không kém, chỉ thấy y như cùng lúc một cước đã đá ra đón đường Liễu Thiên lao đến.
Liễu Thiên đối diện với một cước này cũng không sợ hãi mà ngay tức khắc ngả người sát đất tránh đi. Khi tránh được một cước này thì hắn cũng áp sát đối thủ nên hai tay hắn trống xuống đất nâng cả người xoay nửa vòng, hai chân từ dưới mượn lực đạp lên tầm cằm của tên kia.
Nhưng tên thanh niên kia cũng không dễ dình đòn, y rất nhanh ngả người ra sau đồng thời chân thu lại rồi rất nhanh đạp về phía dưới, y muốn đạp vào mặt Liễu Thiên.
Ngay lúc đó, Liễu Thiên hai tay đẩy mạnh xuống sàn, cả người xoay tròn văng lên cao tránh một đạp của đối thủ đồng thời vừa lên cao hắn thuận thế quay thêm một vòng như con quay từ trên không đá úp một cước xuống đỉnh đầu tên kia.
“Phịch! Rầm!” Tên kia đưa một tay lên đỡ tạo thành một tiếng va chạm lớn, tại điểm va chạm khí lưu bùng ra khiến quần áo, tóc tai hai người dù ướt nhưng vẫn vị thủi dạt đi. Đồng thời do lực đạo quá mạnh khiến một mảng lớn sàn đá dưới chân tên thanh niên vỡ như màng nhện.
“Xem ngươi chạy đi đâu!” Tên thanh niên vừa đỡ được một cước bằng tay phải, tay trái còn lại đã cầm vào cổ chân Liễu Thiên như muốn kéo lại.
Liễu Thiên cũng không sợ hãi vùng vẫy mà tiện công nên lại vận lực dậm mạnh xuống đồng thời cái chân còn lại cũng đạp ra, đồng thời hắn lấy ra trường kiếm.
“Bộp!” Một cái vỏ kiếm phóng thẳng đến mặt khiến tên thanh niên kia khiến bất ngờ buông tay đỡ, Liễu Thiên mượn lực đạp một cái lộn ra sau, còn tên thanh niên bị đạp cho lùi lại.
Ngay khi tiếp đất, Liễu Thiên đã vận lực phóng đến, chỉ trong tích tắc hắn đã áp sát tên kia rồi một kiếm bổ ra. Tên kia rất nhanh đưa hai tay lên trước đón đỡ.
“Beng!” Kiếm ảnh màu xám như một cánh quạt quét qua khoảng không chém xuống hai tay của tên kia, theo đó một âm thanh kim loại va chạm vang lên. Cả hai người đều lùi lại hơn mét nhưng rất nhanh lại lao vào nhau.
“Keng! Keng! Keng!...” Liễu Thiên thì không quan tâm tên kia dùng gì đỡ, hắn điền cuồng chém ra mười mấy kiếm, chỉ thấy kiếm quang ẩn hiện liên tục. Theo mỗi nhát kiếm bắn ra là một tràng những âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngớt.
“Bang!” Sau nhiều nhát chém không hiệu quả, Liễu Thiên xoay người bổ mạnh một kiếm, thanh niên kia lại đưa tay lên đỡ. Sau tiếng va chạm, hai người Liễu Thiên đều bị đẩy lùi ra sau chục mét, bây giờ thế công của Liễu Thiên mới tạm dừng lại.
“Ha ha! Không có nguyên thần nhưng tiểu giáp hộ thể của ta vẫn có tác dụng, với bằng đó sức lực ngươi cũng muốn đả thương ta ư?” Thanh niên kia cười lớn nói. Lúc này, nhìn lại quần áo y rách nhiều chỗ nên đã để hở ra một bộ nội y có màu xám bạc phía trong. Thực ra thì không chỉ nội y mà ngay cả phần cổ tay, rồi cổ chân của tên kia cũng có một lớp phòng hộ màu xám bạc. Bộ giáp này chỉ thiếu không có phần đầu cùng với có một vài khe hở nhỏ dưới cổ và cánh tay mà thôi.
“Giáp thì sao? Để ta chơi với ngươi!” Liễu Thiên không sợ hãi mà lại càng tỏ vẻ cao hứng lẩm bẩm rồi vụt một cái hắn lại lao đến một kiếm nhằm cổ thanh niên kia đâm ra.
Đối diện với một kiếm sắc bén đâm đến, thanh niên kia không hề sợ hãi mà rất nhanh cười nhạt đưa hai tay lên trước đón đỡ.
“Xoeng!” Mũi kiếm vừa va chạm với lớp giáp trên cổ tay thanh niên kia thì nó bỗng uốn éo một chút rồi hơi lệch đi, Liễu Thiên vận lực ép cong lưỡi kiếm khiến nó cắt thẳng lên tầm mắt của thanh niên kia khiến hắn giật mình lùi lại.
Lưỡi kiếm cắt hớt lên trên hơn mười phân nhưng không chúng đích, Liễu Thiên rất nhanh thu lại rồi lại đâm ra, vẫn là một kiếm nhắm vào tầm cổ thanh niên kia và tên kia lại đưa tay thành dấu “X” để đỡ thì lần này Liễu Thiên lại uốn lưỡi kiếm tượt lệch xuống dưới hai tay của tên kia nhằm thẳng vào ngực.
“Xeng!” Lưỡi kiếm lướt qua tay tên kia rồi đâm đến chẳng mấy đã sắp đâm vào phần ngực phía dưới của tên kia, nơi có lớp giáp bạc đang chờ sẵn.
Có điều là lưỡi kiếm gần chạm vào lớp giáp thì Liễu Thiên cũng nhún người xuống, hắn không muốn đâm trực diện vào bộ giáp mà thuận thế đẩy lưỡi kiếm trượt theo bộ giáp đâm ngược lên trên cằm của tên kia.
Tên kia cũng rất nhanh nhận ra nên đã ngả người ra sau vì vậy lưỡi kiếm chỉ cắt xượt qua mũi hắn. Nhưng khi này Liễu Thiên rất nhanh thu kiếm lại tiện thể cắt xuống một cái.
“Xoạch! Bịch!” Vì kiếm đã vòng vào trong tay tên kia nên không có gì ngăn cản nó cắt vào mặt y. Đáng tiếc là lưỡi kiếm chỉ cắt qua má tên kia một vệt nhẹ thì y đã thu tay lại đỡ được. Ngay khi tên này đỡ được một kiếm thì cũng đạp một cái khiến Liễu Thiên ngã nhào ra sau.
Nói thì lâu nhưng thực chất lại rất nhanh, chỉ thấy Liễu Thiên đâm ra hai kiếm thì đã ngồi xuống vòng kiếm vào trong tay tên kia thì ngay lúc đó tên kia đã đạp Liễu Thiên bay ra. Cả hai lao vào rồi bắn ra chưa đầy hai giây.
“Vèo Vèo! Keng keng!” Liễu Thiên vừa bị đạp lui thì rất nhanh lại áp sát tên kia và liên tục xuất kiếm. Kiếm quang chợt hiện chợt tắt với tốc độ cực nhanh.
Kiếm ảnh liên tục công kích lên phần đầu của thanh niên kia nhưng đều bị tên kia dùng tay đỡ hoặc nghiêng người tránh được và cuối cùng thì chỉ chém được vào bộ giáp trên người y. Kiếm quang trung trùng điệp điệp cắt đến, hỏa tinh tung tóe, tên thanh niên kia lúc này vẫn liên tục đưa cánh tay đón đỡ rất nhịp nhàng.
“ Xoeng! Xoeng! Xoeng!...” Liễu Thiên lúc này cũng không để ý đến bộ giáp kia nữa. Hắn tay phải nắm chặt trường kiếm điên cuồng chém ra.
Hắn mặc kệ chém chúng giáp cũng được, người cũng được, hắn chỉ biết có chém. Hắn tin rằng bản thân xuất ra vài trăm, vài ngàn nhát kiếm kiểu gì tên kia cũng lộ ra sơ hở. Mà tên đó không có sơ hở thì Liễu Thiên cũng quyết ép cho y không thể phản công, việc của hắn là câu giờ nên như vậy là quá đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.