Thiên Ý

Chương 175: Lý Tiểu Phần




Đi theo hành lang bên trong phi hạm một đoạn thì đám người Liễu Thiên cũng đã ra đến cửa phi hạm. Từ đó đám người thong thả bước xuống cầu thang. Điểm này, xuống cũng khá đông, khoảng tầm trên dưới năm trăm người, vì vậy đám người Liễu Thiên xuống được phi hạm cũng tốn kha khá thời gian.
Vừa xuống khỏi phi hạm, đám người Liễu Thiên được mấy vị trưởng lão đi về phía tòa thành phía trước.
Liễu Thiên đi vài bước thì liền quay sang Liễu Hải hỏi: “Từ Hương Liên thành này về đến Vạn Niên thành có xa không?”
“Cũng không xa lắm, chỉ tầm ba mươi dặm, nếu chúng ta vào thành thuê ngựa thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Liễu Hải đi cạnh liền đáp.
“Hương Liên thành cũng có chi nhánh và cửa hàng của Liễu gia vì vậy chúng ta có thể từ chỗ đó nghỉ ngơi rồi kiếm phương tiện đi về!” Liễu Hải lại giải thích.
“Thế thì chắc không về kịp trước khi trời tối rồi!” Liễu Thiên gật đầu nhìn lên trời lo lắng.
“Tất cả nhanh chân, chúng ta sẽ vào thành ăn uống nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai sẽ trở về gia tộc!” Lúc này, nhị trưởng lão đang đi đầu bỗng quay lại thúc dục.
“Nghỉ lại ư? Ta tưởng có việc gấp!” Liễu Thiên nghe vậy thì nhăn mày nghi hoặc hỏi.
“Nhị trưởng lão chắc đã có tính toán!” Liễu Thuyên vẻ mặt tin tưởng nói.
“Cũng được! Dù sao lần này cũng còn nhiều thời gian!” Liễu Thiên cũng không hỏi nhiều nữa.
Vậy là đoàn người hơn hai mươi người bắt đầu đi nhanh hơn, tất cả đi thẳng vào trong thành.
Do phi hạm chở nhiều khách và quãng đường khá dài và nhiều nhóm khác nhau lên họ không thể cứ đi đến từng thành thả khách được, họ chỉ thả ở một số điểm nhất định thôi. Mà trong ba tòa thành quanh đây thì Hương Liên thành chính là thành thị nằm trên lộ tuyến di chuyển của phi hạm. Vì vậy đám người Liễu Thiên cũng được thả ở đây và phải tự kiếm phương tiện tiếp tục đi về Vạn Niên thành. Tất nhiên không chỉ người của Vạn Niên thành phải tự kiếm phương tiện đi về mà người của Phúc Linh thành cũng vậy, so ra thì Phúc Linh thành còn cách Hương Liên thành hơn năm mươi dặm. Chính vì vậy đám người Liễu Thiên tính ra vẫn may mắn.
Hương Liên thành, một tòa thành thuộc dạng nhỏ, nó chỉ bằng một nửa Vạn Niên thành. Ở đây cũng có một số gia tộc sinh sống nhưng đa phần đều là tiểu gia tộc, nên các dạng kinh doanh trong thành này đều bị các gia tộc lớn ở các thành lân cận tham dự vào. Vì vậy ở đây cũng có mấy cửa hàng khách điếm của Liễu gia kinh doanh.
Tùng Vinh khách điếm, một khách điếm nhỏ do Liễu gia mở ra ở phía bắc Hương Liên thành. Ngày thường khách điếm này cũng không có nhiều khách, sinh ý cũng rất bình thường, mỗi tháng cũng không đem lại cho Liễu gia bao nhiêu thu nhập cả. Tất nhiên nhiều lần Liễu Nhân Khanh cũng tính bỏ khách điếm này đi nhưng gã lại nghĩ rằng cứ để làm cơ sở tình báo cùng với địa điểm cho Liễu gia phát triển sau này nên gã vẫn để cái tiểu khách điếm này tồn tại đến nay.
Hôm nay, cái khách điếm tồi tàn này lại rất khác với mọi ngày. Lúc này, mới qua đầu giờ chiều, khách điếm bỗng trở lên rất đông khách. Xung quanh tiểu khách điếm này đang rất nhộn nhịp, chỗ nào cũng có người ra vào ăn uống. Nhìn như vậy cữ nghĩ là khách điếm đang làm ăn được nhưng thực chất lại không phải. Bởi vì đây thuần túy là người nhà dùng đồ nhà mà thôi.
Đám khách nhân trong khách điếm này chính là đám người Liễu Thiên vừa vào Hương Liên thành xong.
“Tiểu tam? Dạo này làm ăn không tốt cho lắm đúng không?” Nhị trưởng lão lúc này gọi chủ quán ra hỏi.
Chủ quan là một trung niên có dáng người hơi mập, gã khi này liền đi đến trước nhị trưởng lão cung kính đáp: “Dạ! Tiểu điếm dạo này làm ăn có hơi xa xút!”
“Vậy ư! Như vậy chắc cũng không cần giữ ngươi lại nữa?” Nhị trưởng lão tỏ vẻ không vui hỏi.
“Cái này... Nhị trưởng lão hãy cho tiểu nhân..!” Vị chủ quán vẻ mặt sợ sệt ấp úng không nói thành lời.
“Thôi ngươi lui đi, tránh làm ta ăn mất ngon, gia tộc chuẩn bị có cuộc điều đình về nhân sự, ngươi cứ liệu mà làm!” Nhị trưởng lão lúc này lắc đầu ra hiệu cho ngươi kia lui xuống. Gã không muốn nghe tên này van xin nữa!
“Dạ!” Vị chủ quán kia vẻ định nói gì rồi lại thôi, gã chỉ khẽ dạ một câu rồi bày ra mặt chán nản lui xuống.
“Lần này về nghỉ ngơi được hơn tuần, các vị đệ muội có tính toán gì không?” Liễu Thiên ở một bàn khác đang vừa ăn vừa hỏi.
“Về có mấy ngày nên đa số chúng ta sẽ ở nhà với phụ mẫu!” Liễu Thuyên không ngần ngại nói.
“Thế thì ta lần này cũng vậy nhưng ta cũng muốn đi thăm quan Vạn Niên thành một chút, dù sao cũng lâu rồi không gặp đám người Lý Tiểu Phần, không biết đám người đó thế nào rồi?” Liễu Thiên gật đầu đồng ý rồi lại nhớ ra gì đó từ từ nói.
“Lý Tiểu Phần ư? Nàng ta sẽ không về đâu!” Liễu Thuyên lúc này ngạc nhiên hỏi rồi lại lắc đầu nói.
“Sao? Năm trước chẳng phải nàng ta cũng về sao?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Muội trước kia ở cùng Cung với nàng nên biết rõ nhất! Khi đó chúng ta cùng thì lên nội môn đệ tử cùng nhau.” Liễu Thuyên lúc này từ từ kể lại.
“Sao nữa?” Cả ba người Liễu Thiên, Liễu Hải và Liễu Hòa đều tò mò muốn biết chuyện gì sảy ra với tiểu cô nương kia. Nhất là Liễu Thiên, hắn trước kia cũng trêu ghẹo nàng không ít lần nên cũng có chút gọi là quen biết.
“Khi đó đang kiểm tra đến bài kiểm tra thứ hai thì bỗng nhiên có một nhóm người đẩy cửa phòng đi vào. Những người đó đều dùng dị thuật che mặt, nhìn vào họ chỉ thấy một đám khói đen trong lớp quần áo nhìn rất đáng sợ. Thế nhưng khi những người đó vừa vào thì Lý Tiểu Phần cũng đứng dậy và được họ dẫn đi. Ngay sau đó một vị trưởng lão liền đi vào bảo bọn ta tiếp tục kiểm tra và không được phép bàn tán về truyện này!” Liễu Thuyên nhớ lại buổi kiểm tra hôm đó kể cho mấy người Liễu Thiên.
“Nàng phạm tội gì ư? Nếu tội gì lớn thì Lý gia chắc cũng gặp sự cố rồi chứ?” Liễu Thiên lúc này lại nghị hoặc hỏi. Hắn nhớ không nhầm thì chỉ có mật vệ mới có lớp khói đen che mặt, còn để mật vệ dẫn đi thì chắc chắn có việc rất trọng đại.
“Muội không biết nhưng hình như thì không phải bởi vì muội thấy mấy người dẫn nàng đi tuy có gấp gáp nhưng Lý Tiểu Phần lại không tỏ vẻ sợ sệt gì cả, khác hẳn với việc phạm tội bị bắt!” Liễu Thuyên lúc này lại lắc đầu nói.
“Vậy sau đó nàng có quay lại không?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Không! Từ lần đó muội cũng không gặp lại nàng nhưng nghe mấy vị chấp sự nói thì nàng bị mật vệ dẫn đi thì chỉ có hai trường hợp đó là phạm trọng tội hoặc có khả năng gì đó đặc biệt được họ trọng dụng. Dù có là trường hợp nào thì nàng đều không thể trở về được.” Liễu Thuyên lắc đầu có chút buồn bã nói.
“Mong sao nàng ta được họ trọng dụng nếu không thật đúng là xui xẻo cho cả Lý gia!” Liễu Thiên gật đầu lẩm bẩm, trong đầu hắn thì luôn hiện lên hình ảnh tiểu cô nương dễ thương hay bị hắn bắt nạt kia.
“Hi vọng thế!”
Cả đám người bỗng không nói gì nữa, sau một hồi thì lại chuyển chủ đề rồi tiếp tục ăn uống.

Trời đêm âm u không trăng không sao nếu căng mắt ra vẫn có thể thấy mờ mờ hai bóng người đang đứng trên một ngọn cao nhất trên đỉnh núi.
Khi này một trong hai người mở miệng, theo đó một giọng nói khàn khan vang lên: “Đi đi! Hành động đơn giản! Làm xong dù kết quả thế nào cũng rút ngay!”
“Sư phụ yên tâm! Lần trước khi người căn dặn thì con đã sắp xếp đâu vào đấy rồi!” Một giọng nữ nhân đầy vẻ tư tin đáp.
“Được rồi! Lần này hành động rất có thể sẽ khiến chúng ta lộ tung tích vì vậy sư tôn đại nhân cũng không muốn có bất kỳ sai lầm nào!” Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên.
“Người yên tâm, đám người đó tốt nhất nên có bản lĩnh thật sự chứ không thì chỉ có con đường chết!” Nữ nhân kia giọng nói đầy âm hàn khẳng định.
“Ừm! Hi vọng là bọn hắn!”
Một ngọn gió thoáng qua, một bóng đen mờ mờ biến mất, tiếp đến là bóng đen còn lại cũng biến mất chỉ còn trời đêm yên tĩnh.
Tại một nơi khác trong một gian phòng nhỏ với chút ánh sáng lờ mờ từ hai cái đèn nhỏ được đốt ở góc phòng. Với chút ánh sáng đó có thể thấy có hai người một đứng một ngồi, còn mặt mũi ra sao thì không thể nhìn ra được.
“Đám người kia tự dưng lại có ý đồ với chúng ta, ngươi là gia chủ nói ta nghe thử!” Người ngồi kia khẽ hỏi.
“Thưa lão tổ tông, theo đồ tôn thấy thì đám người này đã bị kích động hoặc có kẻ dật dây. Nếu bọn chúng đơn thuần chỉ muốn làm phản thì đơn giản, còn nếu có kẻ đằng sau thì mục đích chắc chắn là muốn thăm dò chúng ta!” Người đứng kia cung kính đáp.
“Ừm! Vậy thì cứ theo những gì đã định, dù hi sinh một chút cũng được!” Người ngồi kia bỗng im lặng rồi một hồi lâu sau mới thờ dài nói.
“Dạ!” Người kia khẽ gật đầu rồi cũng từ từ lùi ra ngoài để lại gian phòng chỉ còn mỗi người đang ngồi kia.
Trong phòng người ngồi trên ghế kia bỗng đứng dậy đi đến chỗ ánh đèn, khi này có thế nhìn rõ đây là một lão giả đã ngoài sáu mươi, lão có một gương mặt hiền hậu với chỏm râu dài và nếu để ý kỹ thì có thể thấy trên gương mặt đó có điểm giống Liễu Nhân Toàn.
Khi này, lão đi đến gần góc tường thì tay phải khẽ vẩy một cái, theo đó bức tường lập tức biến đổi. Từ một bức tường tối tăm bỗng xuất hiện một bức bản đồ với nhiều điểm sáng được đánh dấu.
“Tìm lâu như vậy cuối cùng cũng phải rời đi. Còn đám người kia, chẳng nhẽ thông tin đã lộ ra ngoài. Ài ngày đó nếu đến thì ta cũng đành phải có lỗi với các ngươi rồi!” Lão giả kia nhìn vào một điểm sáng trên bản đồ lẩm bẩm rồi tay phải điểm lên bản đồ.
Từ chỗ lão điểm một tia sáng lóe lên rồi trợt tắt, theo đó bản đồ khẽ biến đổi một hồi rồi cả gian phòng được phủ đầy ánh sáng.

Sáng sớm hôm sau, nhóm người Liễu Thiên bắt đầu đi ra từ cửa Nam của Hương Liên thành, cả nhóm hai mươi hai người cưỡi ngựa bắt đầu phóng đi.
Liễu Thiên tuy chưa cưỡi ngựa bao giờ nhưng hắn cũng không quá bỡ ngỡ mà lại rất nhanh thích ứng. Ngựa phi rất nhanh, hắn trên lưng ngựa tóc tai bay toán loạn, miệng thì cười cười rất vui vẻ và thích thú.
Đi cạnh hắn chính là đám người Liễu Thuyên, phía sau nữa chính là những đệ tử ngoại tộc hoặc chi khác trong tộc. Tên Tần Dương kia cũng đi ở phía sau, hắn khi này thấy đám người Liễu Thuyên thân cận cười đùa với Liễu Thiên thì càng khó chịu. Ánh mắt hắn nhìn Liễu Thiên lúc này tràn đầy hận thù và căm ghét.
Liễu Thiên tất nhiên không thấy ánh mắt đó mà có thấy thì hắn cũng không để ý. Với hắn thì Tần Dương có là thiên tài nhưng chưa đủ để so với đám người hắn từng gặp trong thí luyện. Lại nói thì ngay cả đám người mạnh như Khương Tuyết hắn còn không sợ thì sao phải sợ một tên như Tần Dương. Chẳng phải là Khai Minh cảnh thôi sao, hắn tự tin là mình rất nhanh cũng sẽ đạt được cảnh giới đó.
Đoàn người ngựa phi đi rất nhanh, ngồi trên ngựa Liễu Thiên cảm nhận được cảm giác hưng phấn, hào hứng khó tả.
Một canh giờ phi ngựa trôi qua, nhóm người Liễu Thiên đã đứng trước cổng Vạn Niên thành. Tòa thành đó vẫn như vậy, một ngôi thành không lớn không nhỏ, không quá uy nghiêm lộng lẫy nhưng cũng không thuộc dạng tiêu điều thô sơ, mọi thứ ở đây đều ở mức bình thường.
Ở cổng thành lúc này cũng không có đông người qua lại, chỉ có vài người mà thôi, ngược lại thì ở đó đang có rất đông lính canh, đám lính canh này cứ thấy ai đi qua cũng đi lên tra xét một lượt.
“Nhị trưởng lão, dạo này Vạn Niên thành lại có vẻ đìu hiu và yên ắng vậy, mà lại còn phải tra xét trước khi vào thành nữa, trước kia đâu có vậy!” Liễu Thiên lúc này đánh ngựa đi đến gần nhị trưởng lão tò mò hỏi.
Theo trí nhớ của hắn thì Vạn Niên thành trước kia tuy không quá đông đúc nhưng cũng là nơi tập trung khá đông dân chúng, mọi người đều không quá giàu có nhưng không phải là nghèo, Vạn Niên Thành tuy không ồn ào tấp nập như Trung Dương thành nhưng cũng không yên ắng tẻ nhạt thế này! Lại còn phải tra xét ra vào thành nữa, đây là nguyên nhân gì?
“Thiếu gia quả nhiên tinh tường, dạo gần đây xung quanh khu vực tây nam Vạn Niên thành có xuất hiện một nhóm sơn tặc liên tục cướp bóc phía ngoài thành và cũng đột nhập tấn công một số điểm trong thành nên mọi người bây giờ không mấy ai giám ra ngoài thành cả. Đồng thời phía ngoài cổng thành cũng phải bố trí người canh gác kiểm tra rất cẩn mật.” Nhị trưởng lão gật đầu với Liễu Thiên rồi lại từ từ giải thích.
“Có sơn tặc, vậy không tiêu diệt chúng ư?” Liễu Thiên nhíu mày hỏi.
“Trước lúc ta đến Kỳ Nhân các thì Tứ gia cùng đại trưởng lão đã dẫn người của gia tộc cùng với người của hai gia tộc Đỗ, Lý và người của thành chủ đi vây quét sơn tặc! Bây giờ phải có kết quả rồi mới đúng!” Nhị trưởng lão lại nói.
“Vậy thôi chúng ta vào thành thôi!” Liễu Thuyên đi bên cạnh nghe thấy phụ thân đi đánh sơn tặc thì lo lắng thúc dục.
“Tất cả vào thành!” Nhị trưởng lão gật đầu rồi liền hô lớn phóng ngựa đi trước.
Cả nhóm người phóng ngựa theo sau, tất cả chẳng mấy đã đến trước đám lính canh kia khiến chúng nhao nhao chạy ra giáo mác đưa ra, còn vẻ mặt đều ngưng trọng phòng bị. Đám lính trên đỉnh thành cũng ào ào chạy ra mép thành, cung tên đã dương lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.