Thiên Ý

Chương 146: Cơ tộc tỷ võ (2)




Trong cơn lốc, hắc nhân kia vẫn đứng đó mặc kệ những phong mang tấn công, hai bàn tay đang co duỗi liên tục vận hành nguyên thần, hình như hắn đang muốn dùng một chiêu gì đó rất mạnh nên khá tốn thời gian.
Mà thiếu niên thanh y đang điều khiển cơn lốc kia đã xuất hiện, hắn đang đứng ở một góc đài vẻ mặt thì khó coi vô cùng. Khi này, hắn đang cảm thấy mình sắp thất bại dưới tay đứa em của mình. Hắn đã sử dụng tổ hợp thuật để tạo ra Cuồng Phong trận nhưng hắn thật không ngờ được đứa em trai của mình đã tu luyện Hắc Thể tiểu thành.
Nhìn vào thế trận như hắn đang chiếm ưu thế nhưng hắn biết em trai mình đã dùng đến Hắc thể thuật thì hắn không làm gì được nó cả. Nếu cứ duy trì rằng co thế này thì người thiệt chắc chắn là hắn. Hắn phải thay đổi chiến thuật!
Nghĩ vậy, thiếu niên này liền thu hai tay lại, toàn thân bắt đầu vận lên một lớp màng mỏng màu trắng mờ mờ.
Sau khi thiếu niên thanh y phía ngoài thu công, sương mù xoay thêm vài vòng thì dần tan đi, trên sân không còn gì khác ngoài một người đen xì đang đứng đó vận công. Nhìn lại thì thiếu niên vừa vận công phía ngoài không biết đã đi đâu mất.
“Huynh tưởng thần thức của ta yếu kém nên định ẩn thân ư? Còn không hiện ra!” Người đen xì này nhe hàm răng trắng khẽ cười rồi quát lên, đồng thời cũng đấm mạnh một cái ra phía bên phải.
“Bùng!”
Chỉ thấy từ nắm đấm của thiếu niên này một luồng hắc khí co lại rồi bùng nổ, loáng cái luồng khí đó đã tràn ra phía trước.
“Ầm!”
Đối diện một quyền này, thân ảnh màu xanh hiện ra và cũng đang một quyền đánh lại nhưng vừa va chạm với hắc khí thì đã bị đánh cho lùi ra ngoài mấy bước mới dừng lại được.
“Ta đã dùng Hắc Thể Kim Long thuật thì không lên ẩn nấp nữa!” Thiếu niên đen xì kia thấy mình chiếm thượng phong thì cười cười nói rồi khí thế hùng hổ hơn mấy lần.
“Vậy ta cũng không khách sáo nữa, Thái Cực Vĩnh Linh quyền hôm nay ta cũng sẽ sử dụng. Huynh đệ ta hãy một lần phân cao thấp từ đây đi.”
Thiếu niên thanh y vừa ổn định thân hình thì liền nói rồi hai đang thả lỏng bỗng dơ lên trước mặt múa may vài cái, nguyên thần theo hai tay tràn ra tự động biến thành hai luồng đen trắng. Hai chân hắn cũng bước lên hai bước từ hai chân cũng toát ra nguyên thần theo hai màu đen trắng đang quay tròn dưới nền võ đài.
Chỉ một chút vận công, toàn thân của tên thiếu niên thanh y đã được nguyên thân hai màu hắc bạch bao phủ. Mà hai màu đen trắng lại phân rõ hai miền nhưng chúng lại đan xen phối hợp với nhau rất nhịp nhàng.
Không chỉ có vậy, lúc này một hình đồ thái cực rất lớn cũng được hình thành dưới nền võ đài rồi từ từ xuất hiện những quỷ cung trong bát quái vây quanh thái cực đồ rồi chẳng mấy đã biến thành một bát quái âm dương đồ bằng nguyên thần có bán kính hơn ba trượng. Trần đồ lấy thanh niên thanh y làm tâm cứ vậy quay tròn.
“Hai tên này sao lại nghiêm túc vậy, đây chỉ là một tộc hội nho nhỏ thôi! Đúng ra bọn chúng chỉ giao thủ vài chiêu là dừng lại rồi, không lí nào lại đánh nhau đến mức này?” Cơ Nhiên Phùng đứng quan chiến lúc này nhíu mày khó hiểu nói.
“Mấy tên này thật mạnh, dị thuật và quyền pháp đều tu luyện có hỏa hầu rất cao.” Liễu Thiên nhìn xuống sân thầm tính toán. Hắn từ trước đến nay chưa nhìn thấy trận đánh nhau nào có lực lượng mạnh như thế này. Trước kia Khương Tuyết dù dị thuật có huyền diệu nhưng chưa thấy nàng gặp đối thủ nên chưa được xem hai kẻ ngang tài ngang sức đánh nhau nên hắn chưa được xem những thiên tài dùng con bài tẩy của mình.
Cơ Nhiên Phùng lúc này cũng rất tập trung nhưng đối với hắn thì dạng chiến đấu này cũng bình thường. Trong nội môn hắn được xem những trận tỷ thí mạnh mẽ hơn nhiều. Tuy vậy không có nghĩa hắn coi thường hai người dưới sân. Hắn biết hai kẻ này mạnh hơn mình mấy lần, nhất là khi đã sử dụng đến hai bí thuật kia. Hắn tự biết nếu là mình đấu với một trong hai người này thì chắc chắn không đỡ được vài chiêu. Dù sao thì chênh lệch giữa sơ kỳ và trung kỳ là rất lớn và rất khó có thể san lấp.
Cơ Lữ Kha ngồi trên khán đài lớn nhìn thấy hai đứa con của mình đang đánh nhau như phân sinh tử thì trong lòng không khỏi lo lắng. Hai đứa con của gã trước kia vốn đã không hợp nhau, cả hai đều có tính cách riêng nên ít khi đi đâu hay làm gì cùng nhau nhưng cũng không đến mức phải kẻ sống ta chết thế này. Gã khi này chỉ biết thở dài, từ khi công bố thân phận của tiểu nha đầu Cơ Thương Vũ kia thì một trận phân cao thấp này không thể tránh khỏi.
Hôm nay tộc hổi tỷ thí chính là cơ hội hai đứa phân ra ai cao ai thấp và cũng là cơ hội chứng minh cho Cơ Thương Vũ biết trong thế hệ trẻ Cơ gia ai là nhân tài kiệt xuất nhất. Chính vì vậy mà một trận chiến này cả hai tên này đều không muốn thua!
Dưới võ đài, hắc cầu vụt cái bùng ra, vô số hắc tuyến xuyên ra khắp nơi. Mà từ trong hắc cầu hai luồng hắc khí bắn ra biến thành quyền kình như hai đầu đại lang hùng hổ lao về phía thái cực đồ của thiếu niên mặc thanh y.
Thiếu niên mặc thanh y lúc này cũng không yếu thế, hắn vận chuyển hai luồng hắc bạch nguyên thần hòa quyện lại xoay tròn trước người rồi xoắn tít như một mũi khoan lớn với đường kính nửa trượng đánh về phía hai con hắc lang kia.
Hai bên cứ tưởng như sẽ lao vào nhau tạo thành chấn động cực lớn nhưng ngay lúc gần va chạm thì hai đầu hắc lang chủ động lách ra tránh mũi khoan kia mà tấn công thẳng lên người của thiếu niên mặc thanh y. Mà mũi khoan hai màu thì vẫn duy trì khí thế hùng hổ đánh thẳng lên người thiếu thiên hắc thể.
“Cái gì? Định Nguyên, đó chẳng phải kỹ năng của người đạt Huyền Môn cảnh sao?” Toàn trường ngạc nhiên, nhiều người không kìm được hô lên.
Nói thì lâu nhưng xảy ra lại rất nhanh, hai bên vận quyền rồi xuất quyền chỉ trong vài giây mà thôi. Mà quyền khình đi với tốc độ nhanh không kém nên toàn trường chưa kịp nhận ra thì mọi thứ đã kết thúc rồi.
Quyền kình xé gió mà đi chẳng mấy chốc đã đến trước mặt hai người, tốc độ quyền rất nhanh cả hai chỉ kịp vận khí hộ thể thì quyền kình đã đánh đến.
“Phụp! Phịch Phịch!”
Quyền kình của hai bên đều đã đến đích, thiếu niên hắc thể bị hắc bạch khí đâm lên người chỉ khẽ lùi hai bước còn quyền kình hắc bạch hai màu tan đi, chỉ thấy một vệt mờ mờ khí trắng bị hắc thể hập thụ. Lớp khí trắng bị hấp thụ hết nhưng thiếu niên da đen không thấy có thương tích gì cả.
Phía đối diện, thiếu niên mặc thanh y thì chúng hai hắc quyền thì lại bật ngược ra sau, áo ở phần ngực rách nát, hắn khi này điều chỉnh thân hình đứng lên nhưng miệng vẫn thổ huyết không ngừng.
“Muốn quyền đối quyền với ta ư? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, Kim Long Hắc Thủ quyền ta đã luyện đến cảnh giới mới rồi, quyền kình dù dã xuất ra nhưng vẫn có thể thay đổi phương hướng công kích, nếu đem so sánh với Định Nguyên thì không bằng những cũng không kém là bao. Đại ca! Ngươi thua rồi!” Thiếu niên da đen tiêu trừ đi hắc khí quanh thân để lộ ra một thân hình đen xì trần như nhộng, hắn khi này nhìn thiếu niên thanh y đắc ý nói.
“Hì hì! Chúng ta là huynh đệ mà! Ta sao lại không biết ngươi nghĩ gì! Ngươi mới là người thua!” Thiếu niên mặc thanh ý lau máu trên miệng khẽ cười cười nói.
“Ta thua! Vậy được để ta cho ngươi bất tỉnh xem ngươi còn hàm hồ được không?” Thiếu niên hắc thể nghe vậy dường như rất tức giận nói rồi ngay tức khắc tay hắn nắm lại hắc khí bùng lên, một hắc quyền lớn được hình thành.
“A!” Nhưng tên thiếu niên hắc thể đang định đánh ra một quyền thì vẻ mặt đại biến khẽ kêu lên. Lúc này, hắc khí trên cánh tay hắn không hiểu vì sao tự động tản đi, cơ thể đen ngòm của hắn cũng đang xuất hiện những điểm trắng nhỏ đang lan rần ra, nhưng lớp vẩy bảo vệ nhưng vùng quan trọng cũng đang dần tiêu biến.
“Ngươi thua rồi, âm dương chi khí của Thái Cực Vĩnh Linh quyền đã xâm nhập vào cơ thể thì nó sẽ tạm thời phong bế đan điền và kinh mạch của ngươi, bây giờ ngươi không thể dùng nguyên thần được nữa!” Thiếu niên mặc thanh y từ từ đi lại nói.
“Ta tuy bị thương không nhẹ nhưng vẫn dùng được một vài chiêu, người chắc chắn không đỡ được.” Thiếu niên mặc thanh y vừa đi vừa nói, trên tay hắn vừa nghịch một hỏa cầu, hỏa cầu này mỗi lúc một lớn và chỉ chờ được đánh đi.
“Ngươi…!” Thiếu niên hắc thể vẻ mặt nhăn lại, giọng điệu khó chịu định nói gì nhưng lại thôi.
Hắn khi này nhìn lại cơ thể mình thì thấy lớp da đen bóng đang dần mất đi. Xem ra không có nguyên thần duy tri thì Hắc Thể Kim Long thuật của hắn sắp hết tác dụng rồi!
“Không thể nào, âm dương chi khí tuy có tác dụng ức chế nguyên thần nhưng làm sao có thể xâm nhập qua Hắc Nhuyễn giáp của ta!” Thiếu niên hắc thể nhìn những lợp da đen trên cơ thể đang dần mất đi thì vẻ mặt không cam lòng nói.
“Cái này! Thôi chúng ta là huynh đệ nên ta cũng không giấu.” Thiếu niên mặc thanh y tỏ vẻ khó sử rồi lại thở dài nói:
“Ngay từ đầu khi đánh cùng ngươi ta đã biết ngươi sẽ sử dụng Hắc Thể Kim Long thuật nên đã chuẩn bị trước. Từ khi ngươi đánh ra hỏa cầu lớn kia ta biết ngươi đã hao tổn một lượng nguyên thần kha khá mà lại không làm gì được ta nên chắc chắn sẽ không chiến đấu kiểu đó nữa. Như vậy ta lại dùng Phong Xa thuật tấn công ngươi liên tục bằng băng tiễn. Khi đó quá hợp lý để ngươi dùng Hắc Thể Kim Long thuật. Chỉ có điều ta không ngờ Hắc Thể của ngươi đã đạt tiểu thành, điều này khiến ta có chút vất vả nhưng cũng không phải không có cách.
Lúc trước, mỗi mũi băng tiễn tấn công lên ngươi đều để lại một lực lượng âm hàn trên Hắc Thể của ngươi, cứ mỗi lần công kích chúng sẽ để lại một ít, dần dần sẽ tạo thành một chỗ khuyết điểm. Khi ta dùng Âm Dương Kích tấn công ngươi vốn cứ tưởng phải rất khó khăn mới chạm vào cơ thể ngươi được nhưng thật không ngờ ngươi lại chọn biện pháp lưỡng bại câu thương. Cái này cũng do một phần ngươi vội vã muốn ta trọng thương nên mới bị âm dương chi khí xâm nhập dễ dàng vậy. Nếu không đánh nhau thêm lúc nữa hàn khí sẽ bị tiêu tan lúc đó trận chiến lại còn kéo dài và người thua rất có thể là ta!”
Thanh niên mặc thanh y từ từ giải thích, đối với hắn trận chiến vừa rồi chỉ là dùng trí chứ không dùng sức. Đồng thời hắn cũng thừa nhận việc mình thắng này cũng có một phần may mắn.
“Mặc đồ vào đi!” Thiếu niên thanh y lúc này ném ra một bộ đồ nói.
Phía đối diện người thiếu niên kia đã trở lại bình thường với một cơ thể trần như nhộng nên tên này thấy được vật đồ ra thì rất nhanh bắt lấy khoác vào rồi khẽ gật đầu một cái quay người đi ra ngoài.
Đối với hắn vị đại ca chỉ hơn hắn năm tuổi kia quả nhiên vẫn có nhiều kinh nghiệm hơn hắn. Mà hắn thua cũng chỉ vì đại ca của hắn quá hiểu hắn. Hắn hôm nay hắn thua, thực lực thì không thua nhưng tâm tính đã thua, đây cũng chính là một bài học cho hắn.
“Xong rồi à? Ta vừa thấy vận công ghê gớm mà vừa đánh đã xong rồi, chán thật!” Liễu Thiên thì đứng kia có hiểu gì đâu, hắn thấy hai người vừa ra khỏi sương mù liền xuất ra một chiêu đã kết thúc nên chán nản nói.
Cơ Nhiên Phùng thì lại nhăn mày suy nghĩ một hồi về trận đánh nhau vừa rồi.
“Trận tiếp theo rồi!” Rất nhanh lại có một cặp khác lên đài, điều này khiến đám đệ tử cạnh Liễu Thiên hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.