Thiên Ý

Chương 135: Giao dịch




“Ngoại tôn tu luyện vẫn rất tốt, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường!” Liễu Thiên khi này gãi gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng nói.
“Vẫn tốt! Tu vi sao lại thấp thế này?” Đoàn Phiêu Phiêu nhíu mày nhìn Liễu Thiên hỏi.
“Nó mấy tháng trước còn thấp hơn nhiều, dạo này còn tiến bộ nhiều đấy ạ!” Cơ Ngọc Oanh khi này liền mỉm cười nói.
“Vậy xem ra cháu của ta đang cố gắng!” Đoàn Phiêu Phiêu khi này khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Sao ngoại bà không cho các bá, di cùng các đường huynh đường tỷ lên đây ạ?” Liễu Thiên lúc này mỉm cười rồi chợt nhớ ra gì đó hỏi.
“Haha! Lần này gặp mẫu tử hai ngươi xong ta cũng sẽ rời khỏi Cơ gia. Mà ta lúc trước cũng có ít tài sản lên sẽ để lại, vì vậy lần này mới đông người đến thăm ta như vậy!” Đoàn Phiêu Phiêu khẽ thở dài nói.
“Nhưng đại ca và tứ tỷ hai người họ…” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền giải thích.
“Ta biết! Nhưng chẳng nhẽ lại gọi hai đứa nó lên còn những người kia. Ta cũng không thích ồn ào, hai đứa nó mấy năm qua ta cũng gặp một vài lần rồi vì vậy không cần thiết nữa!” Cơ Ngọc Oanh đang giải thích thì Đoàn Phiêu Phiêu lại gật đầu chặn lời nói.
“Vậy mấy năm nay mẫu thân sống thế nào, con lúc trước nghe nói nhiều năm người không xuống núi nên lo lắng quá!” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại nhớ ra gì đó liền vội vàng hỏi.
“Ta ư? Những năm qua cũng nhàn hạ chỉ một lòng trở về với thiên nhiên, nói chung là cuộc sống thanh tịnh vô ưu.” Đoàn Phiêu Phiêu tự hỏi một câu rồi lại từ từ trả lời.
“Nữ nhi nhiều năm như vậy không có thăm người một lần nghĩ lại cảm thấy thật bất hiếu!” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại nước mắt lưng chòng nói.
“Xem con kia! Con trai đã lớn bằng này rồi! Con năm đó bị cấm trở về như thế nào giám quay về. Nếu không phải lão gàn dở kia cấm ta đi thăm con thì ta cũng đã đi thăm con rồi, làm cho hai mẫu tử ta gần ba mươi năm xa cách.” Đoàn Phiêu Phiêu lúc này lắc lắc đầu cười Cơ Ngọc Oanh rồi lại nói tiếp, khi đến đoạn cuối thì mày ngài của bà nhíu lại đầy vẻ khó chịu.
“Chẳng phải phụ thân năm đó cũng tha cho con một con đường sống sao? Ngươi hay là cũng tha thứ cho phụ thân đi!” Cơ Ngọc Oanh khi này lau nước mắt ngơ ngác hỏi rồi lại đề nghị.
“Con nghĩ là lão thương con rồi buông tha cho hai đứa ư? Chính ta khi đó đã đưa ra điều kiện với tổ gia nên hai đứa mới thoát được kiếp nạn đó. Ngày sau ta đi rồi con tốt nhất không nên quay về Cơ gia nữa.” Đoàn Phiêu Phiêu lúc này cười nhạt một cái từ từ nói, càng nói thì vẻ mặt càng ngưng trọng.
“Điều kiện! Có chuyện đó?” Cơ Ngọc Oanh gương mặt bỗng thần ra hỏi.
“Lần này con được về gia tộc cũng chính là gia tổ nhân đại thọ nên mới xóa bỏ những thứ trước kia rồi yêu cầu phụ thân con viết thư yêu cầu con mang Thiên nhi về! Mà gia tổ làm vậy chính là theo điều kiện giữa ta và Cơ gia. Mọi thứ đều là giao dịch cả, từ ngày con không nghe lời thì gã đã không coi con là con gái của gã rồi.” Đoàn Phiêu Phiêu nhàn nhàn nói tiếp.
“Tại sao? Điều kiện gì?” Cơ Ngọc Oanh sợ hãi hỏi.
“Sự việc này không đơn giản nó có nguyên nhân khác!” Đoàn Phiêu Phiêu âm trầm nói.
“Nguyên nhân khác?” Liễu Thiên lúc này nghe thấy vậy hai mày nhíu lại, hắn thật không ngờ rằng lại có một nguyên nhân mờ ám khác hắn mới được về Cơ gia.
“Trong sự kiện của con và Nhân Khanh ta đã đưa ra một điều kiện đó chính là dùng hai vạn trung phẩm linh thạch để phụ thân con buông tha cho Liễu gia. Gã ta tất nhiên là đồng ý nhưng lại đưa ra điều kiện là phải đuổi con khỏi Cơ gia và cũng cấm ta đi thăm con nếu không giao ước giữa ta và lão sẽ kết thúc và lúc đó Liễu gia sẽ bị họa diệt môn.”
Đoàn Phiêu Phiêu khi này bắt đầu ngồi kể từng việc khi xưa, những giao ước và hiệp định của nàng và Cơ Triết Dương.
Hai mẫu tử Liễu Thiên thì cứ ngồi đó nghe kể truyện, vẻ mặt hai người biến đổi liên tục với đủ cảm xúc như buồn rầu, lo lắng, ngạc nhiên, giận dữ,..
“Như vậy lần này để cho con có lại thân phận người của Cơ gia thì mẫu thân đã trao đổi vật trí bảo của Đoàn gia ư?” Cơ Ngọc Oanh lúc này đứng phắt dậy hỏi.
“Ừm!” Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu khẽ nói.
“Tại sao ạ? Con về Cơ gia làm gì khi không còn mẫu thân ở đây nữa?” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại hỏi.
“Chính vì ta sắp đi nên càng không để con gặp chuyện được! Lần này gia tổ sẽ thông cáo con được quay về gia tộc và như vậy mai kia Cơ gia không có lí do gì làm khó con và Liễu ga được nữa!” Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu từ từ giải thích.
“Cái này cũng chưa chắc, gia phụ là người tâm cơ rất thâm sâu, lúc đó thiếu gì lí do!” Cơ Ngọc Oanh lúc này lắc đầu thở dài nói.
“Yên tâm, con từ sau chỉ cần không trở về đây nữa là được, những thứ khác không cần lo nhiều! Ta đã có sắp xếp hết rồi!” Đoàn Phiêu Phiêu khi này mỉm cười tỏ vẻ chắc chắn nói.
“Nhưng miếng Tĩnh Kim kia quý giá vô cùng, mẫu thân…”
“Một miếng sắt đó được đồn là vật trấn bảo của Đoàn gia nhưng thực chất lại không phải vậy! Vì thế con cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, nó cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.” Đoàn Phiêu Phiêu khẽ vuốt vuốt tóc Cơ Ngọc Oanh nói.
“Vậy lần này người rời Cơ gia đi đến chỗ nào ạ?” Liễu Thiên lúc này đang ngồi nghe bỗng nhiên hỏi.
“Haha! Ta sẽ đi Thần Nhân đảo của Thần Hoa quốc, ta có một vị sư muội đang làm trưởng lão ở đó!” Đoàn Phiêu Phiêu khẽ cười nhìn Liễu Thiên nói.
“Con phải chịu khó tu luyện, đừng để mẫu thân mình bị ăn hiếp! Có thời gian ta sẽ về thăm!” Đoàn Phiêu Phiêu lại vỗ vai Liễu Thiên động viên.
“Vâng! Nhất định tiểu tôn sẽ không để mẫu thân phải chịu ủy khuất nữa! Ngoại bà cứ yên tâm đi, khi nào có cơ hội con sẽ đến Thần Nhân đảo thăm người.” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ quyết tâm nói.
“Được! Ta sẽ chờ!” Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu cười nói.
“Khi nào thì mẫu thân người khởi hành?” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại hỏi.
“Ta ư? Có thể sẽ là ngay ngày mai hoặc cũng có thể là một vài ngày nữa.” Đoàn Phiêu Phiêu vẻ mặt bất định lẩm bẩm.
“Ta hôm nay gặp được con và Thiên nhi thì ở Nhất Xuân quốc này không còn ai để ta lưu luyến nữa!” Đoàn Phiêu Phiêu mỉm cười nhìn Liễu Thiên nói.
“Vậy người không muốn gặp mấy người đại ca một lần sao?” Cơ Ngọc Oanh khi này khẽ hỏi.
“Không cần! Khi nào con từ đây về thì đưa đồ này cho chúng là chúng tự hiểu!” Đoàn Phiêu Phiêu khi này liền để lên bàn bốn cái chỉ giới nhỏ màu xám nói.
“Đây là…” Liễu Thiên lúc này liền giật mình lầm bẩm.
“Đây là bốn cái tiểu giới chữ vật, trong đó đều có một ít đồ vật ta để lại cho bốn đứa nó. Tùy mỗi người, đồ vật bên trong cũng khác nhau, chỉ giới cũng đã có ký hiệu tên từng người rồi, con cầm lấy rồi đưa cho chúng nó, bên trong có thư của ta để lại rồi nên không cần nhiều lời!” Đoàn Phiêu Phiêu chỉ vào bốn chiếc nhẫn ở trên bàn rồi hướng ánh mắt nhìn Cơ Ngọc Oanh từ từ nói.
“Vâng! Con sẽ đưa cho mọi người!” Cơ Ngọc Oanh lúc này khẽ gật đầu nọi. Mọi người đều có quà thì khi xuống núi nàng sẽ dễ ăn nói hơn.
“Ta xưa kia đều yêu thương con nhất, mà con lại bị thiệt thòi nên con sẽ được nhiều đồ nhất, đây là chỉ giới của con.” Đoàn Phiêu Phiêu lúc này lại lấy ra một cái chỉ giới màu đỏ đưa cho Cơ Ngọc Oanh nói.
“Cái này..”
“Không cần khách sáo làm gì, đây cái này cho Liễu Thiên!” Cơ Ngọc Oanh đang định nói gì thì Đoàn Phiêu Phiêu lại xua tay nói rồi lại đưa cho Liễu Thiên một miếng ngọc nhỏ màu đỏ.
“Đa tạ ngoại bà!” Liễu Thiên thấy ngoại bà không thích khách sáo thì hắn cũng không văn vẻ mà ngay lập tức nhận lấy miếng ngọc kia.
“Ừm! Ngoan lắm! Miếng ngọc này có tên là Thể Luyện Như Ý ngọc, loại này thế gian hiếm có miếng thứ hai, rất ít người biết đến nó, con cũng không cần phải tìm hiểu nó làm gì, mai kia ta sẽ tự giải thích! Con thích luyện thể thì ngày thường khi luyện tập có thể đeo nó lên người tu luyện, qua thời gian sẽ thấy có hiệu quả bất ngờ của nó.”
Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu rồi lại từ từ giải thích cho Liễu Thiên về miếng ngọc kia.
“Vâng! Đa tạ ngoại bà ban ngọc!” Liễu Thiên khi này lại mỉm cười rối rít cảm ơn.
Cơ Ngọc Oanh đứng cạnh tuy không biết miếng ngọc kia là thứ gì như chắc chắn không phải vật tầm thường nên càng cảm thấy nợ mẫu thân rất nhiều. Nàng khi này trong lòng cảm xúc bỗng ngổn ngang. Nàng không biết nói gì cả, nàng chỉ có một cảm giác mất mát gì đó.
“Đó là quà ra mắt của ta, ở đây là có một viên Phiên Lôi châu tặng cho con gọi là quà tạm biệt. Viên châu này khi cần có thể cứu con một mạng nên nhớ không phải lúc nguy hiểm đến tính mạng thì không được dùng!”
Đoàn Phiêu Phiêu lấy ra một viên châu nhỏ bằng ngón tay cái có màu vàng nhạt đưa cho Liễu Thiên.
“Nên nhớ viên châu này có thể phá hủy cả một dãy núi lớn, nên nếu dùng không cẩn thận rất có thể tự hại chính mình!” Thấy Liễu Thiên ngơ ngác nhìn viên châu, Đoàn Phiêu Phiêu lại căn dặn.
“Mẫu thân, ngươi đưa cho Thiên nhi thứ nguy hiểm như vậy sợ không ổn!” Cơ Ngọc Oanh tỏ vẻ lo lắng can ngăn.
“Yên tâm, viên châu này có cấm chế ở trên đó, ta khi này sẽ dậy nó cách phá bỏ. Muốn học được cũng tốn không ít thời gian mà cảnh giới yêu cầu để dùng cũng phải ngoài Huyền Môn cảnh cho nên con không cần lo lắng nhiều.” Đoàn Phiêu Phiêu liền giải thích cho Cơ Ngọc Oanh.
“Nhưng uy lực của nó!” Cơ Ngọc Oanh vẫn tỏ vẻ không yên tâm nói.
“Đây chỉ là một viên Phiên Lôi Châu, với sự chuẩn bị trước thì một người ở Huyền Môn cảnh có thể chạy chốn được. Thứ này đối với cảnh giới cao hơn chỉ là thứ đồ chơi thôi, nhưng với Liễu Thiên lại rất hữu ích. Mà con không cần lo lắng nhiều! Ta thấy Thiên nhi của con không phải kẻ ngốc đâu!” Đoàn Phiêu Phiêu thở dài một cái lại từ từ giải thích.
“Mẫu thân quá lo lắng rồi! Con sẽ dùng cẩn thận, có thứ này thì mai này có gặp sự gì ngoài ý muốn thì con cũng an toàn hơn.” Liễu Thiên lúc này cũng mỉm cười cầm viên châu kia lại nói.
Cơ Ngọc Oanh khi này thở ra một hơi cũng không nói gì nữa.
“Ta giờ lại để một đạo thần niệm lại bên trong thần thức của con, khi nào con đạt Khai Minh cảnh mở ra thần thức thì sẽ đọc được nó. Đến khi đó học cũng không muộn!” Đoàn Phiêu Phiêu gật gật đầu hương Liễu Thiên nói.
“Vâng!” Liễu Thiên dứng dậy nói.
“Đơn giản thôi! Ngồi xuống nào!” Đoàn Phiêu Phiêu kéo Liễu Thiên ngồi xuống rồi hai mắt khẽ nhắm lại, từ mi tâm nàng một luồng sáng từ từ bay ra.
Liễu Thiên thấy vậy vẫn ngồi im mắt cũng nhắm lại, Cơ Ngọc Oanh cũng không tỏ vẻ lo lắng chỉ đứng nhìn.
Luồng sáng kia từ từ bay đến trước mặt Liễu Thiên rồi tiến nhập vào trong đầu của hắn biến mất không còn dấu vết gì.
“Xong rồi! Ta sở học một đời cũng không có gì cao siêu, so với Kỳ Nhân các thì còn kém xa nên không cần truyền thụ thêm gì nữa, hai mẫu tử ngươi hãy về đi.” Đoàn Phiêu Phiêu khi này đứng dậy mỉm cười nói, trong giọng nói vó phần lạnh băng và vô tình.
“Không! Con sẽ ở lại cùng mẫu thân hết mấy ngày này!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói.
“Ngoại tôn cũng vậy!” Liễu Thiên khi này cũng gật đầu nói.
“Phụ thân ngươi đang đứng phía ngoài trận pháp của ta, Ngọc Oanh dẫn Thiên nhi về đi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại, nếu giờ càng ở đây lâu lão sẽ sinh nghi khi đó con lại khó sử.” Đoàn Phiêu Phiêu khi này nhìn ra phía ngoài cửa nói.
“Vậy…”
“Phiêu Phiêu, ta đến thăm ngươi đây, cả Ngọc Oanh cũng ở đây ư?” Ngay lúc này, ở phía ngoài có một giọng nam nhân hùng hậu truyền vào.
“Phụ thân đến đây thật ư?” Cơ Ngọc Oanh nhíu mày nói.
“Ngoại công! Lão tặc này!” Liễu Thiên trong lòng thầm mắng cũng nhìn ra phía ngoài cánh rừng. Hắn khi nghe qua câu truyện của ngoại bà thì cảm nhận cực xấu về ngoại công và Cơ gia này.
“Lão đã theo dõi ngươi rồi, vậy chúng ta ra ngoài thôi!” Đoàn Phiêu Phiên khẽ nói một câu rồi bước ra ngoài.
“Mẫu thân chúng ta vừa nói chuyện liệu…” Cơ Ngọc Oanh đi theo phía sau lo lắng hỏi.
“Yên tâm! Trong trận pháp của ta thì ngay cả gia tổ cũng không nghe nén được!” Đoàn Phiêu Phiêu đi phía trước tự tin nói.
Thế là ba người lại theo con đường đá nhỏ từ từ đi ra phía ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.