Thiên Ý

Chương 133: Hẹn mười năm




Thế là trong ánh mắt của hàng trăm người, bốn người Liễu Thiên liền được đi lên những bậc thang phía trước tiến lên trên. Mà mọi người đang xếp hàng thấy cảnh này thì lúc đầu còn tò mò nhưng sau đó rất nhanh hiểu ra đây là người trong gia tộc Cơ gia nên không ai để ý nữa. Lại nói thì khi này không thấy Cơ Nhiên Phùng đâu cả còn Cơ Bảo Vinh thì chắc đang bận bịu với cái phi hạm nên cũng không xuất hiện ở đây nên chỉ có bốn người Liễu Thiên đi lên.
Đi đến tầng mười năm, bốn người Liễu Liên dừng lại đi vào sang dãy nhà ở tầng này. Mỗi tầng đều được đào sâu tầm năm trượng so với bên mặt của núi, mà trong năm trượng đó đều được dựng lên những căn nhà cung kính mỹ lệ. Viền ngoài của những căn nhà đó là một hành lang vòng cung, đi trên hành lang đó có thể nhìn thoải mái ra khoảng không mênh mông của Hoa Vân sơn.
“Chúng ta đi vào tầm giữa một chút thì sẽ yên tĩnh hơn.” Cơ Ngọc Hoàn đi trước nói.
“Tùy ý tỷ! Mà sao không thấy Điền huynh đâu cả?” Cơ Ngọc Oanh lúc này khẽ gật đầu rồi lại nhớ ra gì đó hỏi.
“Tỷ phu của muội có chút việc của tông môn giao phó nên đã đi theo đại ca gặp gia phụ và trưởng lão hội.” Cơ Ngọc Hoàn cũng không quay lại mà tiếp tục đi theo hành lang nói.
“Chúng ta ở tầm này là được rồi!” Lúc này Điền Tiểu Hi liền dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng có kiểu giáng cung đình nói.
“Chỗ này khá rộng hay hai mẫu tử muội ở chung luôn?” Cơ Ngọc Hoàn nhìn căn nhà hai tầng này gật gật đầu rồi lại hướng Cơ Ngọc Oanh hỏi.
“Cái này không tiện cho lắm! Mà chúng ta cũng không nhất thiết phải ở chung, chỉ cần gần là được rồi!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói.
“Ừm! Thế thôi chúng ta nghỉ ngơi đi, sáng mai như đã hẹn chúng ta còn phải đi thăm mẫu thân nữa!” Cơ Ngọc Hoàn cũng gật đầu rồi lại dặn dò.
“Vâng! Tỷ cùng Tiểu Hi vào đi, hai người muội ở phòng bên cạnh.” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói.
Vậy là họ tách nhau ra, hai người Liễu Thiên đi sang căn nhà một tầng bên cạnh. Ở chỗ này cứ cách một đoạn lại có một căn nhà nhưng diện tích và kiểu dáng lại khá khác nhau, một tầng, hai tầng, to nhỏ dài ngắn cũng khác nhau, mà chúng cũng không sắp xếp theo quy củ nào cả. Như vậy nó tạo lên sự đa dạng và khiến khách nhân không cảm thấy bị lặp lại.
Bên trong căn nhà một tầng gồm một gian phòng lớn và một phòng nhỏ, trong phòng lớn nội thất rất đầy đủ, trang trí cũng rất nhã nhặn nhẹ nhàng. Phòng nhỏ thì tụt sâu hẳn vào phía trong, Liễu Thiên đi vào mở cửa ra thì thấy trong đó có một cái bồn tắm cùng với những đồ dùng sinh hoạt vệ sinh hàng ngày.
Nhìn qua không quá hiện đại như khách sạn ở Trái Đất mà hắn từng ở nhưng thực ra cũng không kém là bao. Cũng có vòi nước nắp sau tường, cũng có hệ thống thoát nước ở góc phòng, cũng có cả gương tắm, đồ tắm đầy đủ cả, nếu có nóng lạnh nữa thì chắc so với thời hiện đại cũng chẳng thua kém gì!
“So với hoàng cung còn muốn xa hoa hơn, Cơ gia thật có điều kiện a!” Liễu Thiên nhìn quanh thầm đánh giá. Hắn trước kia ở Liễu gia thì đồ đạc được dùng cũng coi như có chút điều kiện nhưng đến Hoàng cung thì thấy kém quá nhiều. Hôm nay đến Cơ gia thì hắn lại thấy hoàng cung cũng không bằng.
“Tắm rửa rồi chúng ta ăn tối, ta đi lấy đồ ăn!” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền nói rồi quay người ra ngoài.
“Mẫu thân tắm trước đi, để hài nhi đi lấy đồ ăn cho!” Liễu Thiên nghe vậy liền quay ra vội vàng nói.
“Tiểu tử ngươi biết lấy đồ ăn ở đâu ư?” Cơ Ngọc Oanh liền mỉm cười hỏi.
“À! Không biết…”
“Được rồi! Tắm đi!” Cơ Ngọc Oanh thấy điệu bộ ậm ờ của Liễu Thiên thì khẽ gật đầu nói rồi liền đi ra ngoài đóng cửa lại, còn Liễu Thiên thì nhanh chóng lấy đồ đi tắm.
Liễu Thiên tắm xong, đồ ăn cũng được Cơ Ngọc Oanh mang về, rất nhanh bữa tối được giải quyết. Khi này, hai mẫu tử Liễu Thiên lại ngồi ra bàn nói chuyện.
“Mẫu thân bây giờ không phải tu luyện nữa ư?” Liễu Thiên lúc này nghi hoặc hỏi.
“Ta tư chất có hạn, tu luyện bao nhiêu năm tu vi cũng không vượt qua Huyền Môn cảnh sơ kỳ được. Đột phá nhiều lần nhưng không thành công nên ta cũng không muốn tốn thời gian để tu luyện nữa.” Cơ Ngọc Oanh lúc này tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Sao lại không đột phá được? Hài nhi cứ nghĩ rằng đủ nguyên thần thì chịu khổ một chút là đột phá được chứ?” Liễu Thiên nhíu mày khó hiểu hỏi.
“Haha! Như tiểu tử ngươi nói thì trên đời này ai cũng thành cấp bậc Tiên giả rồi! Đột phá đâu có dễ như vậy! Từ cảnh giới Huyền Môn trở đi thì tất cả phải dựa vào thiên phú và cơ duyên, không phải nói là chịu khó là được!” Cơ Ngọc Oanh khẽ cười rồi lại tỏ vẻ ngưng trọng nói.
“Thiên phú ư? Như vậy là đã định sẵn là ai thành công ai thất bại rồi ư?” Liễu Thiên tỏ vẻ bất mãn hỏi.
“Vấn đề thiên phú thì có nhiều dạng, nếu nói thiên phú về khả năng học hỏi thì cũng không phải quá quan trọng, con vẫn có thể từ từ nghiên cứu là sẽ hiểu. Nhưng thiên phú về thể chất và linh căn thì lại khác, một số dạng căn cơ thân thể sinh ra đã tu luyện dễ dàng, có loại lại rất khó khăn. Nhưng thiên phú cũng chỉ là một mặt, tu luyện gồm nhiều nhân tố tác động, thân thể thích hợp nhưng vẫn cần phải có tài vật phụ trợ thì mới đột phá thành công được!
Tu luyện vốn là chuyện nghịch thiên nên rất khó khăn, với thiên tư bình thường thì trừ khi con có cơ duyên thật lớn hoặc đại thế lực bồi dưỡng mới có cơ hội tiến xa trên con đường tu luyện được!” Cơ Ngọc Oanh lắc lắc đầu từ từ nói.
“Thế Liễu gia ta không có đan dược và linh thạch để mẫu thân dùng ư?” Liễu Thiên lúc này nhíu mày hỏi.
“Ai bảo thế! Ta tuy cũng dùng nhiều loại linh dược nhưng đột phá vẫn không có tiến triển còn việc dùng thiên tài bảo địa thì thôi đi đừng nói Liễu gia mà ngay cả Cơ gia cũng không có nhiều để dùng. Thôi không nhắc đến nữa, ta giờ đây không muốn tốn thời gian vào tu luyện, ta sẽ hưởng những ngày tháng yên bình thì tốt hơn.” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu giải thích, cuối cùng thì thở dài nói ra ước vọng của mình.
“Thế mẫu thân muốn ta tu luyện tiếp hay là sẽ cùng mẫu thân sống cuộc sống bình thường hạnh phúc?” Liễu Thiên vẻ mặt trở lên nghiêm túc hỏi.
Đối với hắn vấn đề này rất quan trọng. Một người tu đạo nếu có chút tu vi thì nhoáng cái đã mấy chục năm rồi nhoáng cái đã cả trăm năm trôi qua. Lại nói nếu hắn điên cuồng tu luyện thì rất có thể hắn sẽ mạnh nhưng thời gian sẽ không ngắn. Khi đó hắn tự hỏi mẫu thân hắn sống được mấy cái trăm năm để chờ hắn? Rồi khi hắn cường giả thì mẫu thân có còn nhìn thấy? Không chắc chắn sẽ không? Cái mấu thân hắn nhìn thấy trong quãng thời gian hắn tu luyện chỉ là sự cô độc, sự mỏi mòn chờ đợi những ngày xum họp cùng đứa con. Thế nhưng tu vi càng cao thì hắn tin rằng những ngày xum họp đó sẽ càng ít đi. Như vậy chẳng phải hắn sẽ đi vào con đường kiếp trước! Một con đường xa lánh người thân ư?
“Không!” Liễu Thiên nghĩ nghĩ một lúc thì liền lắc đầu tự nhủ. Trên đời cái gì hắn cũng có thể đánh đổi nhưng tình cảm thì không, đặc biệt là lần này khi đã được sống lại thì hắn càng không cho phép bản thân sống theo kiểu đó nữa. Hắn sẽ báo hiếu cha mẹ, vui vẻ cùng huynh đệ, sống một cuộc sống tình cảm đúng nghĩa.
Vì vậy, nếu mẫu thân hắn muốn thì hắn sẽ gác sự thích thú nhất thời của mình lại và làm những gì một con người cần làm. Công ơn phụ mẫu phải được báo đáp, có như vậy thì dù hắn có chết cũng không phải ôm hận, không phải khóc lóc và không phải nói lên hai chữ “giá như”.
“Có chứ! Con mà không tu luyện thì ai bảo vệ ta và Liễu gia đây? Mẫu thân không tu luyện là vì không có tâm đ*o và cũng không muốn hi sinh tất cả đặt vào tu luyện, ta có con là đủ rồi! Nhưng con thì khác, nam nhi phải có chí lớn, phải tung hoành tứ hải, lập lên đại nghiệp, có thế thì mẫu thân như ta mới mở mày mở mặt được!”
Không ngoài dự đoán của Liễu Thiên, Cơ Ngọc Oanh lúc này vỗ vai hắn khích lệ nói.
“Mẫu thân thấy con có thể thành đại nghiệp sao?” Liễu Thiên cười cười tự hỏi.
“Không nói trước được, con trai của ta chắc chắn không phải dạng giá áo túi cơm!” Cơ Ngọc Oanh mỉm cười tỏ vẻ tin tưởng nói.
“Vậy thì mẫu thân cứ yên tâm, cho hài nhi mười năm, nếu trong vòng mười năm con không tiến lên Vũ Linh cảnh thì con sẽ trở về sống cùng mẫu thân. Cả nhà ta sẽ kiếm một nơi yên ổn sinh sống qua ngày!” Liễu Thiên mỉm cười đưa ra ước hẹn. Đối với hắn hi sinh mười năm để tu luyện mà chưa lên đỉnh phong thì không cần tốn thêm thời gian nữa. Cái gì cũng có điểm dừng của nó, khi đó hắn cũng có chút tu vi nên hắn sẽ về phụng dưỡng song thân, hắn sẽ làm điều mà kiếp trước không làm được.
“Vũ Linh cảnh! Haha! Ôi hài tử của ta! Vậy được mười năm tu luyện cũng đủ để trưởng thành rồi! Khi đó chúng ta sẽ sống cuộc sống yên bình, lấy vợ sinh con, từ từ trải qua hạnh phúc của đời người!” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy trố mắt lên rồi lại cười lớn gật đầu vui vẻ nói.
Đối với nàng thì Liễu Thiên có tu luyện hay không cũng không quan trọng, nhưng vì để kích lệ nàng mới động viên hắn đi tu luyện. Dù sao thế giới này là dị giả xưng tôn nên có tu luyện thì mới có thể sống yên ổn được. Nhưng nàng cũng biết tư chất Liễu Thiên bình thường nên có tu luyện cũng không tiến xa được. Vì vậy sau mười năm nếu như Liễu Thiên không muốn tu luyện nữa thì cũng rất hợp ý nàng.
“Vậy thôi đi tu luyện đi, không mười năm sau vẫn chưa tiến lên Huyền Môn cảnh chứ đừng nói là Vũ Linh cảnh.” Cơ Ngọc Oanh khi này lại cười chế giễu.
“Vâng!” Liễu Thiên bĩu môi rồi cũng sửa sang đi tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, tại quang trường dưới chân của Thủy Tiên phong, có một nhóm người mấy người đang đứng. Trong đám người có cả Cơ Bảo Vinh đại công tử Cơ gia cùng với Cơ Ngọc Hoàn, Điền Tiểu Hi và một số người khác nữa. Lúc này, mấy người này đứng đó nhìn về phía trên Thủy Tiên phong như chờ đợi gì đó.
Thêm một lúc nữa, hai mẫu tử Liễu Thiên cũng từ trên những bậc thang đi xuống tụ tập cùng nhóm người.
“Đến đủ rồi à? Chúng ta đi thôi!” Lúc này, Cơ Bảo Vinh nhìn qua một lượt thì gật đầu nói.
Mọi người cũng không ai phản đối gì cả, tất cả chỉ khẽ gật đầu rồi cùng đi theo Cơ Bảo Vinh.
Liễu Thiên khi này mới nhìn một lượt mấy người ở đây. Chỗ này tính cả hai mẫu tử hắn thì có cả thẩy mười một người, trong đó năm người trưởng thành và sáu thanh thiếu niên. Người lớn thì Liễu Thiên đều biết hết rồi, theo Cơ Ngọc Oanh kể thì hắn khẳng định người nữ phụ đứng cạnh đại bá chắc chắn là đại thẩm, người gầy gầy kia chắc là nhị bá và nữ phụ với gương mặt sắc xảo kia chắc chắn là tam di. Đám trưởng bối Liễu Thiên đã biết nhưng đám thiếu niên thì hơi mông lung.
Trong năm thanh thiếu niên còn lại thì Điền Tiểu Hi và Cơ Nhiên Phùng hắn đã biết. Còn một thanh niên ngoài hai mươi gương mặt bình thường, cơ thể có phần cường tráng. Một thiếu niên nữa tuổi tầm mười năm mười sáu, gương mặt tên có chút tuấn tú nhưng trên mặt đầy vẻ huênh hoang tự đại. Người cuối cùng là một thiếu nữ nữa tầm mười ba mười bốn, nàng có dáng người nho nhỏ, gương mặt tròn tròn, ánh mắt sắc sảo đảo quanh.
Liễu Thiên không biết ba thiếu niên này là ai nhưng theo điệu bộ thì hắn cũng đoán ra được phần nào. Theo hắn đoán thì ba thiếu niên kia thì có một kẻ chắc là con trai của nhị bá, một nam một nữ có vẻ mặt khinh người kia chắc là người của Triệu gia.
Nhóm mười một người tập trung lại rồi bắt đầu theo hướng Đông Bắc mà đi. Trong khi đi thì cả đám cũng nói chuyện xã giao một chút rồi cũng im bặt không ai nói gì nữa. Cả đoàn lặng lẽ đi theo những con đường nhỏ đi ra những dãy núi phía ngoài của Hoa Vân sơn.
Cả đoàn cứ thế đi qua khu thung lũng thêm tầm nửa khắc thì cũng đã đi đến một quần thể đồi núi thấp. Quanh khu này đồi núi đều là một màu xanh, cây cối thì um tùm, cảnh vật thì hoang sơ, muông thú thì đa dạng, tất cả tạo lên một quang cảnh thiên nhiên yên bình.
“Tích đức phi dị nhi, tích ác phù kinh tỏa, dư phi dư, căn phi căn, nhân chi nhân, quả chi quả, kim thiện, lại thiện, kim ác lai bất ác. Ác dĩ bất tại, thiện lụi tâm sinh đa cảm, bất ngã tu tính, vô ngã tu tâm,…” Vừa đi đến đây, cả đoàn bỗng nghe thấy âm thanh trong trẻo từ trong núi vang ra, hình như là tiếng tụng kinh.
“Đông người tụ tập a! Tiếng kinh kia!” Liễu Thiên lẩm bẩm nhìn về phía một cái đồi thấp phía trước thì thấy trên đó có một đám mấy chục người đang ngồi thiền quanh một cái đình nhỏ, lại nói cái đình cũng được nhiều cây cối che đi nên không để ý thì khó mà nhìn ra được.
“Là giọng của mẫu thân!” Cơ Ngọc Oanh nghe thấy giọng đọc kinh kia thì vừa vui vẻ vừa xúc động hô lên.
“Đúng là mẫu thân!” Cơ Ngọc Hoàn cũng gật đầu vui vẻ khẳng định.
“Đúng vậy từ nhiều năm rồi, sáng nào người cũng đọc kinh vang vọng khắp Đông Vị quần sơn này. Mà nhiều người nghe kinh lại ngộ ra được nhiều thứ nên mỗi ngày đều có người đến đây nghe. Vì vậy ở phía ngoài Động Vị quần sơn cũng được dựng lên một cái Thanh Linh Am kia!” Cơ Bảo Vinh gật đầu từ từ chỉ vào cái đình ở phía trước nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.