Thiên Ý

Chương 128: Cơ Vân phi hạm




Ngày mười tám tháng hai chính là ngày đại thọ ba trăm tuổi của gia tổ của cơ gia. Nghe nói vị gia tổ kia tên là Cơ Thường, tu vi đã đạt đến Vũ Linh cảnh. Vị gia tổ của Cơ gia này từng là một trong Cửu Tinh của Kỳ Nhân các nhưng từ hơn trăm năm trước đã xin rút lui trở về cai quản gia tộc.
(Tu luyện lên cảnh giới cao sẽ phá bỏ một phần những dàng buộc sinh cơ học làm cho con người có thể sống lâu hơn bình thường.)
Ngày lễ đại thọ của Cơ Thường chính là ngày hội lớn của Cơ gia. Vì vậy tất cả các thành viên trong cơ gia đều sẽ tụ tập về Hoa Vân sơn để tiến hành đại lễ chúc thọ cùng với bái cúng tổ tiên. Sự kiện này cũng có rất nhiều người của các gia tộc khác đến chúc mừng, trong đó số người ở Kỳ Nhân các tham gia cũng không ít.
Vì thế Cơ gia mới dùng đến Phi Hạm để đến Trung Dương thành đón người từ Kỳ Nhân.
Các ngươi phải biết Phi Hạm không những hiếm có vô cùng, đồng thời sử dụng nó cũng tổn hao một lượng linh thạch không nhỏ. Thứ đồ này không phải lúc nào cũng được dùng, nó thường chỉ dành cho những thế lực lớn mà thôi. Tất nhiên Cơ gia cũng là một đại thế lực nên việc này là chuyện rất bình thường.
Trên tường thành, một vị đại hán nhìn ra phía xa kể lể với đám lính bên cạnh.
“Từ tổng binh có biết phi hạm kia có cái gì không?” Một tên lính trẻ liền tò mò hỏi.
“Phi Hạm có gì thì ta không biết, chỉ biết nó là một dạng thiết kế giống thuyền nhưng lại bay trên không. Tốc độ di chuyển của nó cũng khá cao, một canh giờ có thể đi được tầm gàn dặm. Tốc độ này so với những loại phi hành khí cụ khác thì không phải là quá nhanh nhưng nó lại trở được rất nhiều người. Một chiệc Phi Hạm cỡ nhỏ cũng có thể trở được từ một đến hai trăm người. Vì vậy đây chính là loại phương tiện đi lại hiện đại và xa hoa chỉ sau truyền tống trận.” Vị Từ tổng binh kia lại kể ra những thứ mình biết về phi hạm.
“Kia chính là những người đi dự tiệc Cơ tộc a!” Một tên lính canh nhìn xuống đoàn người phía dưới hô lên. Thấy vậy, cả vị Từ trung niên cùng đám lính bên cạnh đều quay ra nhìn.
Phía dưới cổng thành, lúc này có không ít nhóm người đang phi ngựa chạy đi, trong đó thì già trẻ nam nữ đủ cả. Trong đó, bao gồm cả hai mẫu tử Liễu Thiên. Sau quãng thời gian nghỉ ngơi, hai người họ đã quyết định khởi hành sớm hơn.
“Những nhóm người đó đa số đều có phong thái hơn người, nhìn nhác qua trang phục của họ sạch sẽ gọn gàng, có người cầm binh khí có người không. Nhìn qua như vậy thì cũng đoán ra những người này đa phần đều là dị giả. Mà lại di theo hướng này thì tỷ lệ rất cao cũng đi đến phi hạm của Cơ gia như mình.” Liễu Thiên vừa đi vừa nhìn đoàn người thầm đoán.
Đoàn người tuy không quá đông nhưng cũng không phải là ít, tất cả đều có vẻ rất vội vã đi về phía trước. Liễu Thiên vốn chẳng có vội vã hay hồi hộp gì nhưng Cơ Ngọc Oanh lại như kiến bò chảo nóng nên hắn cũng đành phải theo mẫu thân, cả hai cũng tăng tốc.
Đi khoảng tầm hơn dặm ra phía ngoài thì hai người Liễu Thiên đã nhìn thấy cái Phi Hạm của Cơ gia đậu trên không ở một vùng đồng cỏ phía xa, nó khi này đang đón người đi lên.
Nhìn từ xa Phi Hạm màu bạc kia không khác gì một con thuyền lớn bay trên không cả. Nó cũng có buồm, thiết kế bên ngoài y hệt một con thuyền đi ngoài biển nhưng đang lơ lửng hơn năm trượng trên không.
“Nhanh lên thôi, cẩn thận không chúng ta muộn mất!” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại sốt duột thúc dục rồi cước bộ lại nhanh hơn nữa đi lên trước.
“Hạn cuối là chiều tối nay cơ mà, bây giờ mới đầu giờ chiều!” Liễu Thiên khi này thầm nghĩ vậy nhưng cũng chỉ lắc đầu đi theo, hắn thừa hiểu tâm trạng của mẫu thân nên hắn cũng không muốn nói gì cả. Hai người theo con đường nhỏ đi vào thảo nguyên rồi rất nhanh tiến đến chỗ Phi Hạm đang đậu.
Dưới đất xung quanh chỗ phi hạm đậu có một nhóm gần hai trục người nam nữ đủ cả đang đưng canh giữ và đón tiếp những người vừa đến.
Lúc này khi hai người Liễu Thiên vừa đến thì rất nhanh có một thiếu phụ vẻ ngoài xinh đẹp đi ra.
“Xin hỏi nhị vị là?” Thiếu phụ kia tươi cười hỏi.
“Ngươi xem thử cái này!” Cơ Ngọc Oanh liền lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội bằng hai đầu ngón tay màu đỏ đưa cho thiếu phụ kia.
Thiếu phụ kia cầm miếng ngọc bội nhìn nhác qua một cái thì đã nhận ra gì đó, gương mặt bỗng chuyển biến mấy lần rồi liền hướng Cơ Ngọc Oanh cung kính nói:
“Thì ra người là Ngọc Oanh tiểu thư, lúc ta đi đến đây gia chủ cũng đã đặc biệt dặn dò là phải chờ bằng được tiểu thư. Thật không ngờ tiểu thư lại đến sớm như vậy! Xin mời tiểu thư theo nô tỳ lên Cơ Vân Phi Hạm.” Thiếu phụ nói một hồi liền hướng hai người Liễu Thiên mời rồi liền đi trước dẫn đường.
Hai người Liễu Thiên được vị thiếu phụ kia dẫn đường thì thuận lợi một mạch đi vào đến bên dưới Phi Hạm rồi theo cầu thang đi lên.
Lên đến Phi Hạm, hai người lại được dẫn vào trung tâm của phi hạm đó là một cái sân lớn ở giữa mặt thuyền.
Hai người Liễu Thiên lúc này đứng ở giữa cái sân lớn trên Phi Hạm này nhìn ngắm xung quanh. Cạnh hai người chính là một số cột buồn cao lớn, phía cuối của sân này là nhưng bậc thang đi lên nối về phía sau. Ở phía sau phi hạm là những dãy nhà cao thấp khác nhau, tất cả đều được trang trí điêu khắc lộng lẫy không khác gì kiến trúc cung điện ở dưới đất.
Mà không chỉ ở phía sau mà ở hai bên cái sân này cũng có những căn nhà nhỏ được dựng lên ôm sát theo thân thuyên này, chúng nhô ra thụt vào không đồng đều nên càng làm cho Phi Hạm này nhìn rất hầm hố.
Đồng thời ở phía cuối của cái sân này cũng có một lối đi xuống khoang thuyền. Dưới khoang thuyền là gì thì Liễu Thiên không biết nhưng hắn cũng nghe thấy tiếng người ở dưới đó truyền lên. Hình như là đang làm gì đó rất tập lập và bận rộn.
Liễu Thiên lúc này nhìn quanh một lượt hắn nhìn lên những hoa văn tiêu ký trên mái nhà hay cột buồn thì đều thấy có một hình thù một đám mây, bên trong đám mây là một chữ “Cơ”. Những hoa văn khác đều vây quanh chữ Cơ đó tạo thành hình trang trí rất đẹp mắt.
Liễu Thiên nhìn lên đầu của Phi Hạm thì ở đó cũng được làm cao lên, cũng có một vài căn nhà nhỏ ở đó, đồng thời cũng có một khoảng đường nối ra phía trước nữa, hình như phía trước vẫn còn một khoảng sân rộng nữa, nhìn qua khoảng trống đó thấy có loáng thoáng có người đang đứng.
Lại nói thì lúc này, trên sân rộng giữa phi hạm cũng chỉ ba người Liễu Thiên và mấy nam hán mặc trang phục của Cơ gia đang chia ra đứng canh gác mà thôi. Không thấy hành khách nào cả, hình như tất cả đều ở một chỗ nào đó khác trong Phi Hạm.
“Mời tiểu thư theo nô tỳ, phòng của người được bố trí ở phía sau.” Lúc này thiếu phụ kia lại hướng Cơ Ngọc Oanh nói.
“Ừm! Ngươi dẫn đường đi! Thiên nhi chúng ta đi thôi!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói rồi lại quay lại chỗ Liễu Thiên gọi.
Liễu Thiên khi này đang nhìn ngó xung quanh thì liền quay lại đi theo hai người Cơ Ngọc Oanh.
Ba người đi lên bậc thang rồi theo một cánh cửa đi vào một hành lang nối ra những công trình phía sau của phi hạm. Hết khu này cả ba người được dẫn ra một căn phòng phía sau bên phải của Phi Hạm.
“Tiểu thư thấy gian phòng này thế nào? Nếu người không hài lòng thì ta có thể đổi cái khác!” Thiếu phụ kia dẫn hai người Liễu Thiên vào phòng thì liền hỏi.
“Không cần, chúng ta ở đây được rồi! Mà lần này là ai phụ trách điều khiển Phi Hạm?” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói rồi lại hướng thiếu phụ hỏi.
“Lần này chính là Đại công tử điều hành Phi Hạm đi đón mọi người.” Thiếu phụ kia liền nói.
“Vinh ca ư? Huynh ấy đâu?” Cơ Ngọc Oanh lúc này vui vẻ hỏi.
“Nô tỳ nghe nói Đại công tử đang ở trong Trung Dương thành đón mấy vị khách quý của Kỳ Nhân các.” Thiếu phụ này cũng không giấu giếm đáp.
“Vậy à! Được rồi! Ngươi lui đi!” Cơ Ngọc Oanh có chút thất vọng, khẽ gật đầu phân phó.
“Vậy không làm phiền tiểu thư nữa!” Thiếu phụ này liền cúi người rồi cũng quay người theo hành lang rời đi.
“Một nữ nhân bỏ theo người khác giờ còn giám quay về! Hừ! Thật không biết xấu hổ!” Thiếu phụ này vừa quay đi vẻ mặt từ cung kính bỗng chuyển thành khinh khỉnh coi thường, trong đầu ả thì thầm mắng.
Nàng ta hơn hai mươi năm trước cũng từng là nô tỳ, khi đó nàng vẫn là một nha đầu của Cơ gia. Nhưng qua thời gian nàng đã trở thành một quản gia. Và sự việc của Cơ Ngọc Oanh nàng cũng được nghe kể qua, hôm nay gặp mặt thì nàng vẫn tỏ ra kính trọng nhưng thực tâm lại không ngừng coi thường kinh bỉ Cơ Ngọc Oanh. Đó cũng chính là nguyên nhân từ đầu đến cuối nàng ta cũng không có đả động đến Liễu Thiên một lần.
“Nữ nhân kia có vẻ không coi ta ra gì!” Trong phòng, Cơ Ngọc Oanh ngồi ở bàn nhàn nhạt nói. Xem ra một chút thái độ của nữ phụ kia không qua được mắt nàng.
“Mẫu thân nghĩ nhiều làm gì! Chúng ta về thăm người thân thôi, quan tâm đến đám hạ nhân đó làm gì! Dù sao thì người này không thích mình thì có người khác! Không ai có thể làm hài lòng cả thiên hạ được.” Liễu Thiên khi này mở cửa sổ ra đứng ngắm cảnh, khi hắn nghe mẫu thân nói vậy thì liền ngồi tựa lên thành cửa từ từ nói.
“A! Từ khi nào mà Thiên nhi chỉ biết ăn chơi của ta lại hiểu truyện như vậy!” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy khẽ ngẫm nghĩ rồi chợt kêu một tiếng ánh mắt hướng Liễu Thiên đầy vẻ nghi hoặc.
“Hài nhi đi học rồi thì phải khác chứ!” Liễu Thiên lúc này cười cười. Đối với hắn lúc này nói chuyện cùng mẫu thân có cảm giác rất thân thiết và dễ dàng.
“Ừ! Thiên nhi đã thay đổi rất nhiều, cứ như một người khác vậy!” Cơ Ngọc Oanh lúc này gật đầu đánh giá.
“Hì hì! Có gì khác đâu! Mà thôi chúng ta bàn đến việc tiếp theo đi!” Liễu Thiên lúc này hì hì cười lắc đầu nói rồi lại chuyển chủ đề.
“Việc tiếp theo?” Cơ Ngọc Oanh nhíu mày hỏi.
“Mẫu thân phải nói qua cho hiểu về quan hệ trong Cơ gia chứ, lúc đó con mới dễ ứng sử.” Liễu Thiên liền nói.
“Ừm!” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền gật đầu nói.
“Cơ gia tính từ khi hình thành đến giờ thì cũng trải qua rất nhiều thế hệ rồi. Cao Tổ bây giờ chính là truyền nhân đời thứ mười hai của Cơ gia. Cao tổ lại có bốn người con, ba nam một nữ. Trong đó một người con trai đã chết trẻ trong trận chiến cùng Đại Hà đế quốc hơn trăm năm trước. Người con trai tiếp theo là Cơ Vương, người này cũng có bốn người con, hiện tại đang là một chi khác so với chính chi của chúng ta.
Người con gái của cao tổ nghe nói đã đi làm dâu ở một nước khác từ lâu đã không về cho nên chi này cũng coi như đoạn.
Người còn lại chính là gia tổ của ta. Gia tổ lại đẻ được sáu người con, trong đó ngoại công của con chính là con cả mà lại có tài nên được kế thừa chức gia chủ Cơ gia.
Đến thời của ta thì có tất cả năm huynh muội, gồm hai đại ca và hai tỷ cùng ta nữa!” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt hồi tưởng từ từ kể lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.