Thiên Ý

Chương 10: Trung Dương thành.​




Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
THIÊN Ý
Quyển I: Kỳ Nhân Các.
(1 dặm = 444 mét, 1 mẫu = 3600 mét vuông)
Liễu Nhân Toàn đi lại lật Hạ Linh lên nhìn kỹ hơn.
Hạ Linh với gương mặt đầy vết sẹo kia giờ đây đã biến dạng, khắp mặt đều là máu, tóc tai rối loạn dính lên mặt. Mà trong lớp máu đỏ đang chảy vẫn có thể thấy được hai con ngươi trắng đang trợn lên nhìn về phía trước. Nhìn đôi mắt này có thể biết được cảm giác cả tên này trước khi chết, một cảm giác ngạc nhiên pha chút sợ hãi và bất lực.
“Ngươi hoành hành ngang ngược hôm nay gặp phải ta chết là cũng đáng! Kiếp sau hãy làm một người tốt đi.” Liễu Nhân Toàn đứng nhìn thi thể này một lúc thì lắc đầu thở dài nói.
Đám người Liễu Thiên nhìn về phía xa chỗ Liễu Nhân Toàn đang đứng chỉ thấy cây cối nằm ngổn ngang. Tất cả chỉ biết trận chiến đã kết thúc khi không thấy cây cối tiếp tục đổ nữa. Mà kết thúc nhưng không biết ai thắng nên tất cả đều rất thận trọng đi lên, các vị trưởng lão thì sau khi đi vài mét đã cảm nhận được gì đó liền đua nhau bay trên những thân cây, Tần Dương cùng Liễu Thuyên cũng rất nhanh đạp lên các thân gỗ ngổn ngang di chuyển về phía trước. Một số khác gồm cả Liễu Thiên vì không có thân thủ như thế thì đành phải chọn cách là đi vào rừng chỗ không có cây bị đốn đổ.
Phía bên này Liễu Nhân Toàn tay cẩm cự kiếm rất nhanh đã đào được một cái hố lớn sâu trừng hai mét, hắn bỏ Hạ Linh xuống hố đó rồi khẽ nhìn lại một lần rồi cũng ném cả thanh cự kiếm xuống hố bắt đầu lấp đất. Rất nhanh một ngôi một nhỏ đã mọc lên, một ngôi không bia. Liễu Nhân Toàn nghĩ vậy là tốt nhất, một kẻ ác bá khi về với đất bụi thì cũng không nên tưởng nhớ tên tuổi làm gì. Gã lập cho một ngôi mộ đã là nhân từ lắm rồi.
Đám người Liễu gia đến nơi thì thấy người đứng đó là Liễu Nhân Toàn và trước mặt hắn là một ngôi mộ nhỏ. Tất cả đoàn người đều ngạc nhiên và vui vẻ, Liễu Thuyên thì rất nhanh chạy lên sờ soạn Liễu Nhân Toàn xem gã có bị thương không.
“Nhanh vậy! Đã mồ yên mà đẹp rồi!” Liễu Thiên cũng đến nơi, hắn thấy đã có một ngôi mộ liền lắc đầu thầm than.
“Phụ thân người làm tiểu nữ lo lắng quá!”
“Tứ gia thắng rồi, ngài thật lợi hại!”
“Tứ gia lại giết được một tên sơn tặc nữa!”
“May có tứ gia, vừa rồi thật nguy hiểm!”
Mọi người đều xôn xao chúc mừng bàn tán về Liễu Nhân Toàn vì thế Liễu Thiên cũng đi lên nhìn tứ thúc của mình mỉm cười ca ngợi: “Tứ thúc quả nhiên tu vi thâm hậu, vừa mới giao chiến đã tiêu diệt được kẻ địch.”
Liễu Nhân Toàn nghe vậy liền lắc lắc đầu cười nói: “Tên này cũng chỉ là một người có tu vi không cao nên ta thắng là chuyện bình thường. Mà từ giờ các ngươi phải cảnh giác hơn. Dạo này Xa Luân bang đang hoành hành nên khu vực này hơi bất ổn.”
“Tuân lệnh!” Cả đám trưởng lão và lính tráng đều đáp.
Liễu Thiên đi đến gần Liễu Nhân Toàn thì nhìn vào cái mộ kia, hắn bỗng nghĩ đến gì đó rồi liền hỏi: “Trong quốc gia thái bình thế này mà vẫn có nhiều nhóm đạo tặc vậy ư?”
“Tuy có Kỳ Nhân các cai quản nhưng cũng không thể nào cai quản hết được. Nhất Xuân quốc rộng lớn vô cùng, chỉ các vùng thành thị thì mới có an ninh chặt chẽ mà thôi.” Liễu Thuyên đứng bên cạnh giải thích thay phụ thân.
“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên gật đầu.
Cùng lúc đó một vị trưởng lão nhìn quanh rồi đi lên nói nhỏ với Liễu Nhân Toàn: “Tứ gia sao không bắt sống hắn hỏi xem ai sai khiến?”
Liễu Nhân Toàn lắc đầu nói: “Không cần thiết! Hắn không nói đâu, chỉ tốn thời gian mà thôi!”
Gã nói xong lại quay ra hỏi nhỏ vị trưởng lão kia: “Ngươi bên kia có nhìn rõ ta đánh nhau không?”
Vị trưởng lão kia lắc đầu nói: “Không! Tứ gia yên tâm, mấy đệ tử trẻ tuổi cũng không nhìn thấy đâu!”
Liễu Nhân Toàn gật đầu, rồi nhìn quanh sau đó tỏ vẻ hài lòng quay lại phía đoàn người ra lệnh: “Chúng ta đi tiếp thôi!”
Gã không muốn mấy người Liễu Thiên nhìn thấy cũng là có nguyên nhân riêng. Trong đó một nguyên nhân chính là chưa muốn cho nhóm người này nhìn thấy cảnh giết người máu me. Đây là gia huấn từ trước mà từ trên Liễu gia truyền xuống. Người Liễu gia bình sinh lấy đức làm đầu nên việc giết người rất hạn chế. Tầng lớp thiếu niên cũng không được đào tạo theo kiểu mạnh được yếu thua như những gia tộc khác mà là cùng nâng đỡ nhau để phát triển, huynh đệ bảo vệ lân nhau. Đây là điều rất khác thường và phần mềm yếu của Liễu gia so với hiện thực ở dị giả giới này.
Sau khi mọi việc ở đây đã xong thì đoàn người lại lên đường đến Kỳ Nhân các, tất cả lại trở lại bình thường như chưa hề gì xảy ra.
Những ngày tiếp theo thì không có gì mới, cả đoàn cứ bình thường mà đi thôi. Chỉ có một chút đặc biệt là khi đi qua vùng Kha Công sơn Liễu Nhân Toàn có rời đoàn đi nửa ngày. Đến khi Liễu Nhân Toàn về thì không có gì khác lạ cả, nếu ai để ý thật kỹ thì mới nhìn thấy trên vạt áo gã có một vệt máu nhỏ như một sợi chỉ mà thôi.
Liễu Nhân Toàn không nói là đi đâu về nhưng một số người trong đám trưởng lão cũng đoán ra được phần nào. Liễu Nhân Toàn chắc chắn đã đi đến địa bàn của Xa Luân bang. Nghe nói Xa Luân bang nằm sâu trong tĩnh mạch của Kha Công sơn. Gần đây chúng hoành hành có phần thêm bá đạo làm nhiều thế lực chú ý đến. Đúng ra Liễu gia cũng không nên nhiều truyện can dự vào việc tranh chấp của các thế lực nhưng vì bọn chúng tự muốn chết thì Liễu Nhân Toàn cũng không sợ xuất chút lực.

Khoảng mười ngày sau vào buổi chiều, hôm này là một ngày âm u không nắng chỉ có gió nhè nhè thổi trên những tán cây. Đoàn người ngựa giờ đang đi trên một con đường nhỏ, hai bên đường là rừng cây. Rừng cây này cũng khá thưa thớt, cây cối cũng nhỏ, hình như là một khu rừng mới phát triển.
Trong xe ngựa, Liễu Thiên liền hướng tiểu muội hỏi: “Thuyên muội, chúng ta đến Trung Dương thành làm gì?”
Những ngày qua hai người tuy ngồi cạnh nhau nhưng chưa nói chuyện dù chỉ một câu. Liễu Thuyên thì vẫn không thích Liễu Thiên cho lắm, còn Liễu Thiên thì ngại vì những gì tên kia đã từng làm. Liễu Thiên cũng từng cố gắng bắt chuyện với tiểu muội nhưng xem ra vẫn không hiệu quả. Nàng chỉ đáp lời hắn một lần duy nhất cách đây mười ngày ở khu rừng kia.
“Muốn đến Kỳ Nhân các thì cần phải qua Trung Dương thành. Chúng ta sẽ nghỉ ở đó và mua một ít vật dụng đồng thời làm ít thủ tục rồi mới lên đường đi đến Kỳ Nhân các.” Liễu Thiên đang thất vọng thì Liễu Thuyên bỗng đáp
“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại hào hứng hỏi: “Mà làm thủ tục gì thế?”
“Thủ tục nhập môn!” Liễu Thuyên tỏ vẻ chán nản đáp.
Liễu Thiên biết tiểu cô nương này có vẻ không muốn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của mình nữa nên hắn liền dừng lại không hỏi nữa.
Thêm một quãng thời gian nữa, đoàn người đã ra khỏi khu rừng đi đến một vùng thảo nguyên bằng phẳng, mà nhìn ra phía xa kia bên kia thảo nguyên cạnh một vùng sơn mạch đồi núi cao cao có một tòa thành uy nghi nằm đó.
“Trung Dương thành ở phía trước, tăng tốc lên!” Lúc này, Liễu Nhân Toàn đi trước liền hô lớn.
Thế là đoàn người ngựa liền tăng tốc chạy theo đường lớn cắt ngang qua thảo nguyên tiến về phía Trung Dương thành.
Mà lúc này trên thảo nguyên kia không chỉ có một con đường đám người Liễu gia đang đi mà có rất nhiều con đường khác cắt ngang bổ dọc cái thảo nguyên này thành nhiều ô khác nhau. Nhìn từ trên xuống thảo nguyên này không khác gì một cánh đồng lớn với nhiều ô ruộng vậy!
Mà có đường thì tất nhiên có người đi đường, trên thảo nguyên rộng lớn, đường đường chằng chịt, mỗi một con đường đều có không ít các đội nhân mã đang di chuyển, một vài con đường đường ở trung tâm số người lên đến hàng trăm nên nhìn tổng thể quanh thạo nguyên này là một cảnh tượng đông đúc tấp nập vô cùng.
Đám người Liễu gia cũng theo đường của mình đi về phía trước, chẳng mấy đã vào đến giữa quảng trường. Lúc này, đoàn người cũng nối vào một nhóm người ở phía trước, đương nhiên là phía sau cũng có một nhóm khác nối vào. Lại nói có rất nhiều con đường như cuối cùng chúng đều quy tụ với bốn con đường chính chạy song song nối thẳng vào cổng thành. Tất cả những người trên thảo nguyên dù đi theo con đường ngang hay dọc thì cuối cùng cũng đi ra bốn con đường kia rồi nối đuôi nhau từ từ đi vào thành. Tất cả tạo thành những đoàn nhân mã dài hàng cây số diễu hành vào Trung Dương Thành.
“Quản lí thật chặt chẽ! Ngay cả việc di chuyển phía ngoài thành thôi cũng không được lộn xộn, tất cả đều theo quy củ!” Ngồi trong xe ngựa, Liễu Thiên nhìn đoàn người di chuyển dù đông đúc nhưng không hề lộn xộn thì không khỏi ngạc nhiên thầm đánh giá.
Đi diễu hành có chút hơi chậm nhưng không có chen lấn, tất cả đều theo thứ tự đi đến trước cổng thành. Đoàn người Liễu gia đi tầm nửa tiếng thì cũng đến trước Trung Dương thành.
“Đến nơi rồi! Mọi người xuống ngựa vào thành.” Tiếng chỉ thị của Liễu Nhân Toàn vang lên.
Liễu Thiên liền mở rèm xe ra, hắn nghiêng người nhìn về phía trước. Trước mặt Liễu Thiên là một tòa thành to lớn uy nghi, cổng thành cao hơn hai mươi mét, rộng hơn mười mét, trên đó có khắc ba chữ lớn “Trung Dương thành”. Tường thành này thì khỏi phải chê luôn, không biết nó dầy hay cứng cáp thế nào nhưng chỉ nhìn độ cao đến năm mươi trượng cùng với bề mặt được làm từ một loại đá lạ khiến tường thành nhẵn bóng dị thường thì cũng biết tường thành này không đơn giản rồi.
Nhìn lại thì thấy hai bên cổng thành có rất nhiều linh canh gác, người nào người đấy to lớn vạm vỡ, gương mặt uy nghiêm chính trực có phần lạnh lùng nhìn đám người tiến vào thành. Ở cổng thành đang có rất nhiều đoàn người đi vào làm chật kín cả cổng rộng hơn mười mét này. Lại nói trong cổng thành có hàng rào chắn ngang, ở đó có một nhóm người đang đứng thu phí nhập thành. Nhìn số người đi vào không ngớt thì cũng biết hôm nay là một ngày vất vả của đám người thu phí này.
“Lớn thật! Thật hùng vĩ! Mình chưa nhìn thấy tòa thành nào lớn như vậy! Thật không hổ là một trong hai thành thị lớn nhất nước!” Liễu Thiên lại nhìn sang hai bên thì đều thấy hai dải tường dài rằng rặc, chúng cứ lên xuống uốn lượn theo địa hình rồi khuất dần trong tầm mắt của hắn. Điều này khiến hắn cảm thán không thôi.
Trung Dương Thành nằm phía đông Nhất Xuân quốc, nó là một trong hai tòa thành lớn nhất Nhất Xuân quốc, tòa còn lại chính là Xuân Đô nơi triều đình Nhất Xuân quốc cai trị. Trung Dương thành rộng trên dưới ngàn mẫu, trong thành lúc đông nhất phải hơn ba mươi triệu người. Mà trong đó đa phần đều là dị giả, thường nhân rất ít. Cũng có thể nói đây chính là nơi mà các dị giả trong Nhất Xuân quốc tụ họp.
Nguyên nhân tại sao đây là nơi tụ họp của đám dị giả thì phải nhắc đến tổ chức điều hành nó là Kỳ Nhân Các.
Kỳ Nhân Các là một tổ chức dị giả duy nhất và đứng đầu Nhất Xuân quốc, tổ chức này nắm tất cả những quyền hành liên quan đến giới tu luyện của Nhất Xuân quốc. Nó là cơ quan cao cấp, là nơi điều hành sử lí mọi sự kiến từ lớn đến nhỏ trong giới tu luyện trong và ngoài nước. Đồng thời nó cũng là nơi đạo tạo ra tầng lớp dị giả kế tục, là nơi cất giấu sức mạnh quân sự, là kho chứa tài nguyên tu luyện,… Vì tính quan trọng đó mà Kỳ Nhân Các được tổ chức rất nghiêm ngặt và chặt chẽ.
Xung quanh bán kính năm mươi dặm của Kỳ Nhân Các có tổng cộng hai mươi hai tòa thành lớn nhỏ tạo thành một vành đai phòng thủ. Trong tất cả thành này đều có rất đông dị giả đóng quân, ở đó còn có rất nhiều trạm dịch cùng với những đồn bốt được trang bị những dị cụ hiện đại nhất giúp những người quản lí canh giữ nghiêm ngặt và rất nhanh phát hiện ra sự xâm nhập trái phép. Mà Trung Dương Thành cũng là một trong số hai mươi tòa thành phòng tuyến xung quanh Kỳ Nhân các. Nó cũng là tòa thành duy nhất trong hai mươi tòa thành giao tiếp với bên ngoài, những tòa khác đều là nơi dị gả của Kỳ Nhân Các đóng quân, ở đó không có người không phận sự xâm nhập.
Muốn đi đến Kỳ Nhân các thì chỉ có một con đường đó chính là thông qua Trung Dương thành rồi theo con đường mòn duy nhất ở cửa Đông tiến đến cổng Bắc của Kỳ Nhân Các. Sự tiến nhập Kỳ Nhân Các này là bắt buộc và gần như không có trường hợp ngoại lệ ở đây. Ngay cả các tầng lớp cao tầng của Kỳ Nhân các cũng phải tuân thủ quy định xuất nhập này. Những trường hợp đột nhập theo các lộ tuyến khác nếu bị linh trận phát hiện thì đều bị coi như kẻ thù của Nhất Xuân quốc. Các tầng lớp Mật Vệ xuất động thì rất nhanh người đó sẽ bị bắt hoặc giết. Trong phạm vi bán kính năm mươi dặm quanh Kỳ Nhân Các này đều rất nghiêm ngặt, không hề có một dị giả ngoại lại nào xuất hiện mà sống được ở đây cả. Vì vậy muốn đến Kỳ Nhân Các phải nghỉ ở Trung Dương thành để lấy giấy phép.
Một điều nữa khiến tòa thành này đông đúc là đa phần các hoạt động lớn nhỏ mà Kỳ Nhân các muốn phổ biến ra bên ngoài đều được tiến hành ở đây. Các cuộc đấu giá hội lớn, chiêu mộ nhân lực phục vụ, khởi động nhiệm vụ, hay cả việc giao dịch ký kết với các tổ chức nội ngoại quốc. Mà ngay cả việc Kỳ Nhân các thu nhận tân đệ tử thì việc đăng ký phân loại đệ tử cũng được tiến hành ở đây.
Các vòng tuyển chọn hậu tuyển đều diễn ra ở đây, chỉ khi được chập nhận thân phận rồi phân chia rõ ràng thì mới được tiến vào Kỳ Nhân các. Tất nhiên là nhưng gia tộc trực thuộc Kỳ Nhân các thì không cần làm bài kiểm tra, chỉ cần tu vi đạt là có thể làm thủ tục nhập học và được phân loại.
Lại nói với trường hợp như Liễu Thiên thì chỉ cần gia tộc đảm bảo đủ tu vi là được làm thủ tục nhập sơn để tránh rườm rà. Thế nhưng nếu nhập sơn rồi khi nhận đội mà không đủ tiêu chuẩn thì cả Liễu Thiên và Liễu gia bị khép tội gian lận. Khi đó Liễu Thiên sẽ bị phế đan điền và phải làm nô dịch trong Kỳ Nhân Các đến già, cùng với đó chính là đám đệ tử Liễu gia sẽ bị đuổi hết về. Liễu gia bị ước thúc quốc phòng bốn năm, thu thuế bằng ba năm cống nạp cùng một số điều phạt nhỏ nhặt khác. Thế nhưng điều này cũng không xảy ra vì Liễu Thiên một thân tu vi đệ nhị trọng tuy hơi cùi nhưng đó là hàng thật giá thật chứ không phải bịa ra.
Nhiều nhiệm vụ cùng đặt vào một chỗ làm cho chỗ đó thành trung tâm, vì thế Trung Dương thành ngày thường đã đông thì vào những ngày này lại càng đông hơn.
Lúc này, đoàn người Liễu gia cũng từ từ tiến vào cổng thành, gặp đám thị vệ Liễu Nhân Toàn chỉ đưa ra một cái lệnh bài là được đi qua.
Qua cổng thành, mọi thứ trở lên lộn nhộn tấp nập, đâu đâu đều là người, đường rộng hơn mười mét nhưng muốn đi lại vẫn cứ phải chen lấn. Mà việc có thêm xe ngựa nên việc di chuyển của nhóm người Liễu gia càng trở lên chậm chạp.
“Nhộn nhịp rôm rả thật! Thuyên muội muốn xuống đi dạo chút không?” Liễu Thiên ngồi trong xe nhìn ra hai bên đường đông đúc thì không khỏi hào hứng nói rồi lại rủ Liễu Thuyên.
“Không! Ta không đi, còn huynh cũng không nên quấy rối nữa, chúng ta đã đi muộn nên thời gian không có nhiều đâu! Phải thật nhanh kiếm chỗ nghỉ ngơi, ngày mai nhập môn rồi, đệ tử mới vào như huynh không cho phép đến nhận đội muộn đâu!” Liễu Thuyên nghe vậy liền lắc đầu rồi lại nhăn mày từ từ giáo huấn cho Liễu Thiên một hồi.
Nghe vậy, Liễu Thiên chỉ cười rồi cũng im bặt, hắn lại quay ra nhìn đường phố tấp nập mà nghĩ ngợi vớ vẩn.
Cả đoàn cứ đi chậm chạp như vậy tầm nửa giờ, Liễu Nhân Toàn đã dẫn được đoàn người Liễu gia đến trước một khách sạn nhỏ.
“Ài! Đông hơn đi hội!” Liễu Thiên ra khỏi xe ngựa, hắn đứng trước khách sạn đông đúc thì lại thở dài thầm than rồi ánh mắt lại hướng vào tửu lầu của khác sạn.
Lúc này tửu lầu rất đông người qua lại, tiếng ăn uống nói chuyện rôm rả, các tiểu nhị chạy qua chạy lại liên hồi.
“Quý khách mời vào! Để ta đi dọn phòng!”
“A! Đại nhân mời vào!”
“Đồ ăn đến đây!”
“Các vị đến rồi! Mời theo tiểu nhân!”
Chưa vào đến khách điếm thì tiếng mấy tên tiểu nhị đã vọng ra nghe thật rôm rả và náo nhiệt, trong đó một tên tiểu nhị dường như nhận ra Liễu Nhân Toàn liền đi đến chào đón.
“Ừ! Dẫn đường đi!” Liễu Nhân Toàn gật đầu rồi dẫn đoàn người đi theo tên tiểu nhị đi ra phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.