Thiên Vực Thương Khung

Chương 41: Quân chủ chấp đao! 1




Trong lòng hai đại hộ vệ lại tức giận vô cùng, nhưng chẳng biết tại sao, dưới ánh mắt hờ hững của Diệp Tiếu, bọn hắn lại có thể cảm nhận được áp lực nặng nề như núi! Muốn mở miệng quát mắng lại không cách nào mở miệng nổi!Dường như người trước mắt là vị thần trên trời, cao không thể chạm, lại có một loại cảm thấy không thể chiến thắng!Im lặng một chút bọn hắn mới lớn tiếng nói: "Đánh rắm! Diệp Tiếu, ngày chết của ngươi đã sắp đến, vậy mà ngươi còn dám lớn tiếng không biết ngượng như thế!"Diệp Tiếu gật đầu, nở nụ cười dịu dàng, nói khẽ: "Đã như vậy, làm phiền hai vị tiễn ta một đoạn đường."Ngay vào lúc này, Mộ Thành Bạch thở hổn hển chạy tới, thấy Diệp Tiếu, tròng mắt hắn ta lập tức đỏ lên, quát to: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau giết hắn đi!"Chủ tử đã hạ lệnh, mà lúc này hai gã hộ vệ cũng đã không chịu nổi loại áp lực to lớn Diệp Tiếu mang đến nữa, nếu còn không ra tay gần như sẽ tan vỡ. Hai người cùng hét lớn một tiếng, đồng thời vung hai thanh cương đao sáng như tuyết!Chém tới!Diệp Tiếu cười ha ha một tiếng, đón lấy đao quang, cất bước về phía trước, nói: "Nhân sinh khổ nan quân mạc ngôn, siêu thoát hà tu tửu thiên đàn? Kim nhật hiệp lộ duyên tương kiến, nhất tiếu tống quân nhập hoàng tuyền."Đao quang lóe sáng, từng đám hàn mang bay vụt!Lúc này, hiển nhiên hai gã hộ vệ đã dốc hết toàn lực. Trong tiếng cười của Diệp Tiếu, bọn hắn cảm nhận được loại nguy cơ sinh tử, mỗi một nếp nhăn trên gương mặt đều mơ hồ tràn đầy khí tức sát phạt!Nhưng, lại không thể không ra tay!Trong tiếng cười nhạt của Diệp Tiếu, thân thể hắn nhẹ nhàng xoay tròn, ngay lúc hung hiểm nhất hắn như con cá bơi qua giữa hai đạo đao quang, phốc!Một bàn tay trắng bóc như thiết chùy nện lên cổ tay của một tên thị vệ!Động tác của hắn dường như rất chậm, mỗi người đều có thể thấy rõ ràng bàn tay của Diệp Tiếu giương lên, hạ xuống, đập vào cổ tay...Nhưng… nhưng chết tiệt là có tránh cũng không thoát!Tên thị vệ kia kêu một tiếng đau nhức, đồng thời ngay sau đó hắn ta lại thấy đao quang lóe sáng.Đao đã rơi vào trong tay Diệp Tiếu!Một tay chắp phía sau, một tay tùy ý chém một đao, đao quang nhẹ nhàng xán lạn như chiếu ra một đạo ngân hà ngay giữa không trung.Giống như một vị đại gia thư pháp đỉnh phong, một tay chắp phía sau, một tay cầm bút lông sói, hướng về phía trang giấy trắng như tuyết mà múa bút, nhẹ nhàng phẩy một cái.Nét bút tiêu sái mà thoải mái.Đao quang chợt lóe, dưới mắt người vây xem, đây chẳng qua chỉ là một thác nước, sáng chói mắt! Nhưng trong mắt hai đại hộ vệ đang chiến đấu với Diệp Tiếu, lại trong đột nhiên xuất hiện kinh ngạc chí cực!Cùng với một loại quỳ bái thần phục!Đó là cảm giác cả thể xác và tinh thần đều bị chinh phục, đầu muốn cúi rạp xuống đất.Giống như thấy được vị chúa tể chí cao vô thượng trong thiên địa đang vung đao về phía mình! Một đao kia đại biểu cho thiên địa ý chí!Không thể trái nghịch, không cách nào thay đổi!Có cảm giác chết dưới đao này, vốn là chuyện đương nhiên!Đao quang còn chưa rơi xuống, huyết quang đã chợt phun vãi ra, tựa như trong bóng cây đong đưa đột nhiên xuất hiện cầu vồng máu.Mặt hai tên hộ vệ vốn tràn đầy lệ khí, nay lại mang theo một loại sợ hãi khi mạo phạm vương giả, chậm rãi ngã xuống.Phốc một tiếng, trên mặt đất bốc lên một đống bụi bặm....Đao pháp của Diệp Tiếu chính là "Quân Chủ Đao" giúp hắn ngang dọc Thiên Vực kiếp trước!Quân chủ xuất đao, sinh linh đồ thán! Thiên nhân phục thi, vạn lý lang yên! (Ngàn người nằm xuống, khói báo động kéo dài vạn lý)Quân chủ chi đao, sát phạt quyết đoán, hướng bất khinh xuất, xuất tắc tất sát! (Đao của quân chủ, sát phạt quyết đoán, không dễ xuất đao, xuất thì phải chết)Cho tới bây giờ vẫn chưa từng có bất kỳ người nào nhìn thấy Quân Chủ Đao, nhìn thấy loại đao thế vương giả này mà còn có thể sống được....Một đao song sát!Cặp mắt Mộ Thành Bạch bỗng trừng lớn đến cực hạn nhìn Diệp Tiếu, chỉ cảm thấy nhịp tim mình tại thời khắc này chợt đình chỉ!Tại thời khắc này, vậy mà suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn ta không phải là chạy trốn, cũng không phải hoảng hốt! Mà là kinh ngạc vô tận cùng với tức giận ngập trời.Không phải Vương Tiểu Niên đã nói... Diệp Tiếu này chỉ là một tên hoàn khố sao? Là kẻ tay trói gà không chặt?Làm sao lại... có được thân thủ xuất thần nhập hóa như thế?Hai tên hộ vệ của ta, mỗi người đều có tu vi Nhân Nguyên cảnh, lại có thể bị một đao hời hợt của hắn giết chết! —— Trên thế giới này lại có thể có hoàn khố bực này?Nói đùa gì vậy?Vương Tiểu Niên, ngươi làm vậy không phải là muốn bẫy chết ta sao?Tại thời khắc này, ý niệm duy nhất trong đầu Mộ Thành Bạch chính là bắt lấy Vương Tiểu Niên, chém gia hỏa này thành muôn mảnh! Vẫn chưa thể giải hận!Hai ngón tay Diệp Tiếu mang theo yêu đao, nhìn từng giọt máu chảy từ mũi đao xuống, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mộ Thành Bạch, nói khẽ: "Đoạn đường này, khổ cực."Mộ Thành Bạch thở phì phò, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Vậy mà nói không ra lời!Diệp Tiếu lắc đầu, có chút tiếc hận, nói: "Đây... Là lần đầu tiên giết người ở kiếp này."Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng thật không ngờ, cái lần đầu tiên này lại tới nhanh như vậy."Mộ Thành Bạch cất giọng khàn khàn: "Nhanh?"Diệp Tiếu cười nhạt một tiếng, rất có kiên nhẫn giải thích: "Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới, ta lại bắt đầu loại cuộc sống này sớm như vậy..." Trong ánh mắt của hắn có một chút hoài niệm, một chút bức thiết.Mộ Thành Bạch vốn không rõ, loại hoài niệm và bức thiết này là như thế nào, là đến từ đâu.Chỉ thấy Diệp Tiếu nhe răng cười một tiếng, êm ái nói: "Một đường đuổi kịp ta dĩ nhiên khổ cực, nhưng đường sống của bản thân ngươi cũng rất cực khổ, đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.