Thiên Vu

Chương 1301: Sự thật




- Nói đến thì ba vị toàn là người có uy danh, néu bị người ta biết các vị giả mạo Trần Lạc sẽ cười chết.
Trần Lạc áo đỏ vui sướng khi người gặp họa cười nói:
- Đặc biệt mới rồi ba vị biểu diễn, một hơi lão tử, bắt chước y như thật. Đến bây giờ ta vẫn không chịu nổi, ghê gớm. Ngẫm lại bình thường ba vị blạnh lùng kiêu ngạo biết bao, thật là... Làm ta mở rộng tầm mắt.
Trần Lạc áo trắng đột nhiên tức giận quát:
- Ngươi muốn chết!
Trần Lạc áo trắng lắc người biến mất, khi xuất hiện đã đến sau lưng Trần Lạc áo đỏ, giơ tay định chặt đầu Trần Lạc áo đỏ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Lạc áo đỏ không phải kẻ yếu, khi Trần Lạc áo trắng ra tay thì Trần Lạc áo đỏ giơ tay chỉ chặn lại một chưởng.
- Như thế nào? Dám làm không dám nhận?
Trần Lạc áo đỏ không sợ nhưng cũng không lơ là, nằm ngửa trên ghế bắt chéo chân.
Trần Lạc áo trắng trừng Trần Lạc áo đỏ, quát to:
- Nếu không tại ngươi phá thì chuyện này làm sao bị Bà Sa phát hiện!
- Bậy bạ!
Trần Lạc áo đỏ đứng bật dậy đối diện Trần Lạc áo trắng, hét to:
- Nếu không ngươi nghĩ cô nãi nãi bỏ nửa cái mạng tới đây làm khỉ gì?
- Ngươi nghĩ ta không làm gì ngươi được sao?
- Đừng nói thân luân hồi hiện tại của ngươi, dù ngươi chưa luân hồi cũng không làm gì ta được!
Trần Lạc áo trắng cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc áo trắng khinh thường nói:
- Ngươi chỉ là một con phượng hoàng nho nhỏ, ta chưa từng để vào mắt.
Trần Lạc áo đỏ nhún vai, thản nhiên nói:
- Tùy tiện.
Trần Lạc áo trắng hừ mạnh phớt lờ, lạnh lùng nhìn Bà Sa tiểu thư, trầm giọng quát:
- Bà Sa, hôm nay ngươi đã đến thì ta biết lựa chọn của ngươi là gì, chúng ta bắt đầu từ đây đi.
Trần Lạc áo trắng nhìn hướng Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo lam:
- Hai ngươi nữa, đừng tưởng ta không biết mục đích xem náo nhiệt của các ngươi. Chúng ta chờ xem, sớm muộn gì sẽ có ngày ngươi hối hận!
Trần Lạc áo trắng nhìn Trần Lạc lần cuối, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Trần Lạc áo trắng lắc người biến mất.
Trần Lạc áo tím nhắm mắt nhỏ giọng nói:
- Nếu không thể thay đổi vậy đừng biến đổi gì hết, tốt nhất là vậy. Hy vọng Bà Sa nhà ngươi luôn giữ lý trí, công bằng trong chuyện này. Nhân quả sẽ là mấu chốt cuối cùng cũng là duy nhất.
- Hôm nay ta đến là đã biểu lộ thái độ, lập trường của ta.
Bà Sa tiểu thư đáp lại:
- Tin tưởng trên trời dưới đất những người kia cũng hiểu ý của ta.
- Tốt, sau này còn gặp lại.
Tiếng nói dứt, Trần Lạc áo tím nhìn Trần Lạc lần cuối, bất đắc dĩ lắc đầu, biến mất.
Cuối cùng còn lại Trần Lạc áo lam, từ khi Bà Sa tiểu thư xuất hiện vẫn luôn giữ im lặng.
Sau khi Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo trắng đi, Trần Lạc áo lam mở miệng hỏi:
- Ngươi... Thật sự quyết định làm vậy sao?
- Nếu không thì sao? Ngươi có cách nào?
Trần Lạc áo lam lắc đầu cười khổ nói:
- Nếu ta có cách thì đã không góp vui với bọn họ. Nhưng... Ngươi đến, ta cũng thở phào. Nếu ngươi không đến thật không biết chuyện này sẽ phát triển như thế nào.
Bà Sa tiểu thư bất đắc dĩ than dài:
- Ài.
Giống như Trần Lạc áo trắng, Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo lam liếc Trần Lạc, không nói không rằng biến mất. Trần Lạc thở ơ nhìn tất cả, không phải hắn không muốn đuổi theo hỏi rõ ràng nhưng ba người đó biến mất không dấu vết, hắn có muốn đuổi theo cũng đành chịu.
- Hưm, rốt cuộc đi hết.
Trần Lạc áo đỏ uống cạn rượu trong ly, nói:
- Thôi, ta cũng nên đi. Tri Thu tỷ, tạm biệt. Tiểu Ngự Nương, kỹ năng hôn không tệ, có cơ hội lại hôn một lần. Hì, tạm biệt.
Trần Lạc áo đỏ đang định đi, Ngự Nương chợt kêu lên:
- Anh Tử, là ngươi sao?
- Anh Tử gì, nhận sai người.
Trần Lạc mở miệng nói:
- Đã đến rồi, ở lại một lát hãy đi.
- Ta... Quen ngươi sao?
Trần Lạc áo đỏ xoay người, hoang mang nhìn Trần Lạc:
- Chúng ta không quen nhau đúng không?
- Không quen?
Trần Lạc áo đỏ nhìn Trần Lạc, lắc đầu nói:
- Không quen.
Trần Lạc áo đỏ lại bảo:
- Nhưng chúc ngươi mọi sự bình an, hẹn gặp lại.
Trần Lạc áo đỏ nói xong biến mất, Trần Lạc vội vàng đuổi theo.
Trong tửu lâu, mọi người đứng im như tượng. Năm Trần Lạc đều biến mất, bọn họ không hiểu Bà Sa tiểu thư và các Trần Lạc nói chuyện gì. Nhưng bọn họ biết trong năm Trần Lạc ai là thật ai là giả. Trần Lạc từ đầu đến cuối bình tĩnh, điệu thấp là hàng thật.
Kết quả vượt ngoài dự đoán của mọi người, không ai ngờ trong năm Trần Lạc, người không bắt mắt nhất lại là Trần Lạc thật. Nhất là Lý Trường Phong, gã không bao giờ ngờ Trần Tiểu Nhị trong Quảng Lăng thành có đại ân đại đức với gã thế nhưng không phải giả mạo, là Trần Lạc gần đây nổi tiếng.
So với Lý Trường Phong kinh ngạc thì Úy Y Nhi kinh hoàng. Ngay từ đầu Úy Y Nhi cho rằn Trần Tiểu Nhị đồng hành với nàng là hàng giả. Đặc biệt nghe Lâm lão gia tử kể nhiều câu chuyện truyền kỳ liên quan Trần Lạc, Úy Y Nhi cho rằng Lạc gia là người ngông cuồng, bá đạo, kiệt ngạo bất thuần, nếu không đã chẳng khiến Tiểu Ly cô cô mến mộ lâu như vậy, sẽ không quan hệ mập mờ với Ngự Nương, còn là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư.
Trần Tiểu Nhị thì Úy Y Nhi đi chung với gầnh ơn một năm, Trần Tiểu Nhị cái gì cũng không có, lường biếng, tùy ý, tản mạn, lôi thôi, thích thổi phồng, người như vậy sao có thể là Lạc gia năm lần bảy lượt nghịch thiên mà đi, hoành hành bá đạo không kiêng nể gì chịu lão thiên gia thẩm phán? Sao có thể là Trần Lạc mà Tiểu Ly cô cô mến mộ nhiều năm, quan hệ mập mờ với Ngự Nương, duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư?
Đừng nói lúc trước Úy Y Nhi không tin, hiện tại biết Trần Tiểu Nhị là Lạc gia thật thì nàng vẫn không tin. Bởi vì cái tên này so với Lạc gia kiêu ngạo, nghịch thiên mà đi thành thói quen trong tưởng tượng của Úy Y Nhi khác biệt quá xa, lớn đến nỗi khó thể liên tưởng Trung Ương nội các và Lạc gia kiêu ngạo nghịch thiên.
Úy Y Nhi lấy lại tinh thần mới nhận ra Trần Lạc đã biến mất, vội hỏi:
- Phụ thân, Trần... Trần Lạc đâu?
- Tiểu Tiêu Du có chuyện cần làm, chúng ta đi về trước.
Úy Thiên Long không nói nhiều, mang theo Úy Y Nhi rời đi.
...
Vô tận hải, vô tận hư không, cũng là hắc ám vô biên vô hạn.
Một nữ nhân áo đỏ như sao chổi xẹt qua hắc ám, lao nhanh giữa hư không như phượng hoàng lửa bay lượn trong hắc ám vô tận. Đây là một nữ nhân yêu kiều, xinh đẹp vô song, quyến rũ tuyệt trần. Nàng kiều diễm đến nỗi Ngự Nương được tiếng là vưu vật số một vô tận hải đứng bên cạnh nàng cũng bị lu mờ. Một ánh mắt, một nụ cười làm thiên địa cũng không cưỡng lại được nàng quyến ru.
Một tiếng kêu nổ tung trong hắc ám tĩnh lặng.
- Lạc Anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.