Thiên Tuyết Truyền Kỳ

Chương 52:




Bạch Đỉnh Sơn trăm hoa đua nở, quanh năm suốt tháng chỉ có một mùa là mùa xuân, vì vậy đây là nơi vô cùng thích hợp để tu tiên ở ẩn.
Chỉ tiếc là Bạch Đỉnh Sơn là thánh địa ngàn năm khó cầu, rất thường hay di chuyển mọi nơi, chỉ có người hữu duyên mới có thể may mắn nhìn thấy, nhưng nhìn thấy chưa chắc đã có thể đi lên ngọn núi, bởi vì xung quanh Bạch Đỉnh Sơn không biết tự bao giờ đã tồn tại một tầng kết giới vô cùng cường đại, có thể nói kết giới này ngay cả Trường Lưu Sơn Thượng Tiên Bạch Tử Họa và Ma Quân hai giới yêu ma Sát Thiên Mạch cũng không thể cứng rắn phá vỡ.
Tuy Bạch Đỉnh Sơn thần bí như vậy, khó khăn như vậy nhưng số lượng tu tiên giả tìm đến nó thử vận may cũng không ít, bởi vì Bạch Đỉnh Sơn này là dấu tích duy nhất liên quan đến Thần giới còn tồn tại ở đại lục này, khẳng định bên trong có rất nhiều kim tài bảo tàng. Nếu kẻ nào may mắn kì ngộ được Bạch Đỉnh Sơn, tuy không thể vào bên trong kết giới để nhìn thấy nhưng chỉ cần ngồi bên ngoài núi tu luyện cũng có được món lợi lớn, bởi vì linh khí bên trong Bạch Đỉnh Sơn nhiều đến mức kết giới không chứa được mà thẩm thấu ra ngoài, vì vậy mà phạm vi trăm mét quanh Bạch Đỉnh Sơn luôn tràn đầy linh khí tinh nguyên nhất, so với Trường Lưu Sơn còn nhiều hơn mấy lần.
Mà hiện tại, trên đại lục xuất hiện dị tượng, mà dị tượng này lại phát ra từ Bạch Đỉnh Sơn.
Cái này phải nhắc đến thời gian một tháng trước, không biết vì cái gì, Bạch Đỉnh Sơn lại xuất hiện, lừng lững dựng đứng ở vùng ngoại ô kinh thành, sau đó không hề như những lần xuất hiện rồi biến mất của mình, Bạch Đỉnh Sơn lại sừng sững ở đó hơn một tháng không chịu biến mất. Cơ hội trời cho như vậy, các tu tiên giả sao có thể bỏ qua, vì vậy rất nhiều người nghe tiếng mà đến ngoại ô kinh thành, tập trung dưới chân Bạch Đỉnh Sơn tu luyện. Ngay cả Mao Sơn cùng ngũ đại phái và Trường Lưu Sơn cũng không bỏ qua cơ hội này, liên tục mấy ngày đều cho phép các đồ đệ trong phái đến đây tu luyện.
Nhưng hôm nay, không hiểu sao Bạch Đỉnh Sơn lại xuất hiện dị biến.
Đầu tiên là việc kết giới rung động dữ dội, sau đó chính là linh khí điên cuồng bị hút vào Bạch Đỉnh Sơn, cuối cùng chính là Bạch Đỉnh Sơn biến mất.
Toàn bộ người trên đại lục đều cho ra đáp án khác nhau, người thì nói là do Bạch Đỉnh Sơn đã có tuổi nên xuất hiện dị biến, người lại cho là do quá nhiều người đến hấp thu linh khí mà linh khí Bạch Đỉnh Sơn cạn kiệt, vì vậy cần phải bù lại, có người lại nói có thể có người may mắn đã qua được kết giới của Bạch Đỉnh Sơn... Nhưng tin đồn chỉ là tin đồn, cũng không ai có thể đưa ra đáp án chính xác nhất, cho nên cuối cùng mọi người đều cho qua việc này.
Mà hiện tại, trên Bạch Đỉnh Sơn, một bóng dáng non nớt, nhìn qua rõ ràng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, không rõ là trai hay gái đang đứng đó. Một thân hồng y rực rỡ mà lại tràn ngập khí phách bồng bềnh bay trong gió, một đầu ngân phát lấp lánh tỏa ra hào quang dưới ánh mặt trời, hồng trắng đan xen làm cho người khác có cảm giác chói mắt, cảm thấy đối lập mà cũng hòa hợp đến lạ.
Nếu như Đông Phương Úc Khanh ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh hỉ.
Hoa Thiên Tuyết nhắm mắt, cảm thụ cảm giác linh khí nồng đậm vây quanh mình, không kìm được mà thở nhẹ một tiếng. Khi mở mắt ra, một đôi huyết mâu làm người khác kinh hãi. Huyết mâu nồng đậm tựa như máu, nhưng nó không mang đến cảm giác huyết tinh mà lại tràn ngập linh khí lưu chuyển, sáng bừng vô cùng mà lại mang cảm giác cổ xưa vô cùng, tựa như đôi ngươi kia đã nhìn ngắm thế giới này thời gian rất dài vậy.
Cuối cùng cũng trở về đây....
Trong lòng Hoa Thiên Tuyết thầm than một tiếng, sau đó nhún chân, phi thẳng lên đỉnh núi, dừng trước một mảnh đất nhỏ trước căn nhà gỗ.
Mấy ai lường được, Bạch Đỉnh Sơn lại là một không gian của Âm Thần chứ?
Hoa Thiên Tuyết nhẹ chân bước vào, cảm giác quen thuộc ập đến, nàng nhìn thật kỹ căn nhà nhỏ chỉ có duy nhất một phòng, sau đó đi đến trước tràng kỉ. Trên tràng kỉ, một chiếc đàn huyết ngọc đang nằm im đó. Tựa như cảm nhận được hơi thở thân quen đã lâu chưa thấy, huyết cầm khẽ rung nhẹ, sau đó lại im lìm trở lại.
Ánh mắt Hoa Thiên Tuyết ngưng đọng tại huyết cầm thật lâu, lâu đến mức không ai tưởng nàng sẽ cử động thì nàng lại nhấc chân đi tới bên tràng kỉ, thật nhẹ nhàng đặt tay lên huyết cầm, sau đó vuốt ve dây đàn.
Gần một ngàn năm, lần đâu tiên huyết cầm vang tiếng....
*
*
*
- Sư đệ? - Ma Nghiêm nhíu mày nhìn Bạch Tử Họ bỗng nhiên không hiểu sao lại ôm ngực, tưởng hắn bị thương nên lo lắng hỏi: - Không sao chứ? Có cần ta gọi Đan sư đến xem không?
Sênh Tiêu Mặc phất quạt, vẫn bộ cà nhắc phất phơ cười nói: - Đại sư huynh, khẳng định là nhị sư huynh đang tương tư ai đấy rồi.
Ma Nghiêm giận trừng mắt tiểu sư đệ nhà mình một cái.
Bạch Tử Họa ôm ngực, khẽ nhăn mi.
Lúc nãy không hiểu sao ngực lại nhói lên, không lẽ tu luyện có vấn đề?
Hay là....
Nha đầu kia gặp chuyện???
*
*
*
-!!!! - Sát Thiên Mạch khó hiểu nhìn xung quanh. Hắn hiện tại đang trong thời gian bế quan ( aka nằm ngủ đắp mặt nạ chăm sóc da =]]]), khẳng định sẽ không có ai muốn chết mà đi vào. Nhưng mới nãy, tại sao giống như nghe thấy tiếng đàn???
Càng nghĩ Sát Thiên Mạch càng nhíu mày, cuối cùng quyết định không bế quan nữa. Vì vậy liền cầm ô đi ra khỏi không gian, đến tìm Xuân Thu Bất Bại.
*
*
*
Hiên Viên Lãng đang ngồi yên tu luyện, bỗng nhiên trong tâm thức nghe thấy tiếng gì đó, thấy vậy liền ngưng tu luyện, mở mắt ra, ngưng thần lắng nghe, nhưng vẫn không nghe ra cái gì khác lạ, đành nhắm mắt lại tu luyện lần nữa.
*
*
*
Mà trong cùng thời điểm đó, Đông Phương Úc Khanh cũng giống như ba người kia, tuy nhiên thứ hắn cảm nhận được lại rõ ràng hơn.
Tiểu Tuyết có vẻ như đã sắp trở lại rồi....
Nhớ đến thiên hạ kia, Đông Phương Úc Khanh lại cảm thấy nỗi nhớ dâng trào, cuối cùng không kìm nổi mà đứng dậy, rời khỏi Dị Hủ Các

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.